Thứ Tư, 11 tháng 12, 2024

CHUYẾN TÀU KÝ ỨC: MỐI TÌNH SINH VIÊN CHỚP NHOÁNG THỜI BAO CẤP.


CHUYẾN TÀU KÝ ỨC: MỐI TÌNH SINH VIÊN CHỚP NHOÁNG THỜI BAO CẤP.

Nhìn tấm ảnh đen trắng chụp chung với thằng bạn thời sinh viên hơn 40 năm trước, tôi bất giác bật cười. Không phải vì quần ống loe hay mái tóc cải lương, mà vì nhớ lại mối tình chớp nhoáng,
gắn với một thời bao cấp gian khó nhưng thấm đượm tình người v à đ ặt bi ệt có liên quan đến thằng bạn rất thân này.

Thời ấy, sinh viên chúng tôi sống trong ký túc xá – giường rệp, bữa cơm độn khoai sắn. Mỗi ngày là một chuỗi chắt chiu,  những đôi dép lạch cạch theo ta qua từng góc sân trường. Tôi và Sơn – dân Phù Cát, xứ võ – thân nhau vì cùng mê võ. Đứa nào học lóm đòn hay thì chia sẻ cho nhau. Mỗi lần chia sẻ là mình mẩy đứa nào cũng bầm tím.Khác tôi, Sơn hay tán gái. Tôi thì lặng lẽ, một phần vì nhút nhát, một phần vì nghèo. Nên thấy gái ở trường là mặt tầm ngầm.

Tầm ngầm mà đâm chết voi. Một lần vì nhớ nhà thì ít mà nhớ cầu viện tiền thì nhiều nên viện cớ gì đó tôi xin phép về nhà mấy hôm.

Chiều hôm ấy, tôi ra ga mua vé tàu về quê. Trong khi chờ, ánh mắt tôi bắt gặp một cô gái mặc đồ đỏ, nổi bật giữa sân ga bụi bặm. Màu đỏ ấy như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm cả không gian lạnh lẽo. Dù biết phận mình nghèo, nhưng ánh mắt nàng – vừa kiêu hãnh vừa dịu dàng – khiến tôi không thể rời mắt. Mỗi nụ cười mím của nàng tựa như lời mời gọi mơ hồ, làm lòng tôi bối rối.

Tàu đến. Tôi bước lên toa, chọn một chỗ trống. Vậy mà ngay sau đó, nàng đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi. Tim tôi đập thình thịch, như tiếng động cơ tàu lắc cắc. Cả hai im lặng, nhưng ánh mắt đã thay lời. Đôi chân vô tình chạm nhau – một khoảnh khắc nhỏ nhưng đủ làm một trái tim sinh viên nghèo lạc nhịp.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Nàng ở Gềnh Ráng, gần trường tôi, nhưng đang trên đường về Long Khánh. Giọng nàng trong trẻo nhưng thấm chút buồn. Khi tôi hỏi sao lại chọn Long Khánh, nàng chỉ cười: “Vì đói quá, ba mẹ em phải đi tìm nơi sống khác.” Một câu nói nhẹ nhàng nhưng như lát cắt, khiến tôi thấy hiện lên cả bức tranh của thời bao cấp: những chuyến đi tha hương, những cuộc đời chật vật tìm kế sinh nhai.

Tàu vào hầm tối. Không gian mịt mù, như cắt rời chúng tôi khỏi thế giới. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhẹ hôn lên mái tóc nàng. Nàng để yên, như để bóng tối che chở cho một phút yếu lòng. Bàn tay tôi tìm lấy tay nàng, hơi ấm truyền qua đầu ngón tay như ngọn nến nhỏ trong đêm dài. Rồi ánh sáng trở lại, cả hai lại trở về trạng thái nghiêm túc. Nhưng tôi thấy má nàng ửng hồng, còn tôi thì lúng túng giả vờ lục túi xách.

Khi tàu đến ga Tuy Hòa, tôi khẽ nói: “Sắp đến nhà rồi.” Nàng nhìn tôi, giọng buồn: “Hay anh vô Long Khánh với em đi?” Tôi cười gượng. Muốn lắm, nhưng túi tiền trống rỗng của một thằng sinh viên nghèo khiến tôi chẳng thể nào bước tiếp.

Tàu dừng. Tôi vội cầm tay nàng, hứa sẽ viết thư, rồi vụng về hôn lên má nàng trước khi rời đi. Tiếng còi tàu vang lên, bóng nàng qua cửa sổ khuất dần, để lại lòng tôi một nỗi trống trải không tên.

Về trường, tôi giữ lời hứa, nhưng lại ký tên Sơn trong thư. Không biết sao lúc ấy lại ngớ ngẩn thế. Thế là mỗi lần nhận thư, tôi lại phải "nộp thuế" bằng bánh tai vạt cho thằng bạn. Mỗi lần nó hét toáng lên: “Thư đây, thư đây, Bánh tai vạt bay ơi!”, cả phòng lại cười vang.

Thời gian qua, thư từ thưa dần. Một ngày, nàng báo anh trai phát hiện chuyện của chúng tôi. Và thế là, mối tình "chớp nhoáng" ấy khép lại, như chuyến tàu rời ga, để lại trong tôi âm vang một tiếng còi xa xăm.

Nhưng dù ngắn ngủi, đó vẫn là mảnh ký ức lấp lánh trong bức tranh thời sinh viên – một thời vừa nghèo khó, vừa đẹp đẽ đến nao lòng. Những bữa cơm độn khoai, những chiếc vé tàu rẻ tiền, cả một mối tình vụng dại nhưng chân thành… Tất cả như một khúc nhạc buồn, ngân mãi trong lòng, để khi nhớ lại, ta chợt mỉm cười.

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2024

TIẾNG GỌI TRONG CHIỀU TÀ– Tập 2

 TIẾNG GỌI TRONG CHIỀU TÀ– Tập 2

Giấc mơ hãi hùng đêm qua, dù đầy chất Liêu Trai, lại khiến Lão không thôi nghĩ về Tuyết – một người bạn đã im lặng gần suốt hai năm nay. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh Lão, dẫn dắt ký ức quay về những ngày đầu họ quen nhau.
Hơn 10 năm trước, qua một diễn đàn về bệnh, Lão nhận được email từ một người lạ. Dòng chữ đơn giản nhưng chân thành:
“Anh cũng mắc bệnh này phải không? Em muốn hỏi anh chút kinh nghiệm... Dạo này em mệt quá.”
Từ những câu trao đổi ngắn ngủi, hai người dần trở thành bạn bè trên Facebook và Zalo. Đêm nào cũng vậy, họ nhắn tin chia sẻ về bệnh tình, khuyên nhau tập thể dục, ăn uống điều độ. Qua những dòng chữ, mối quan hệ ấy dần thêm ấm áp, pha chút hài hước.
Một tối, Tuyết nhắn:
“Em thấy anh thả thính trên Facebook nhiều lắm nha, em méc chị nhà cho coi!”
Lão bật cười, trả lời:
“Tuyết ơi!”
Một từ “Dạ” đáp lại ngay lập tức.
Chỉ một từ ấy thôi, mà Lão nghe như có làn gió mát thổi qua lòng.
“Sao em biết anh thả thính?”
“Vì nhà Facebook của anh lúc nào cũng sáng đèn màu đỏ hết!”
Giọng điệu ngọt ngào của Tuyết khiến Lão cảm nhận rõ ràng nét duyên dáng của con gái miền Nam – nét duyên mà Lão không sao cưỡng lại được.
Có lần, Tuyết than thở vì sức khỏe yếu. Lão động viên:
“Phải cố lên. Một ngày nào đó, anh và em sẽ gặp nhau ngoài đời, ngồi uống cà phê bên bờ biển, được không?”
“Được chứ! Nhưng anh đừng để em đợi lâu nhé...”
Lời hẹn ấy mãi chưa thành. Dù chưa một lần gặp mặt, Tuyết vẫn là một người bạn đặc biệt của Lão. Có những khi Tuyết im lặng không nhắn tin, Lão lại bồn chồn:
“Giận anh à? Sao không trả lời tin nhắn?”
“Đâu có. Bận thôi. Anh nhớ em hả?”
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Nhưng rồi gần hai năm trước, Tuyết bỗng biến mất. Facebook, Zalo, số điện thoại – tất cả đều im lìm. Lão không biết mình đã làm gì sai. Gọi điện chỉ nghe tiếng “ò e...” lạnh lùng.
Lão lao vào tìm kiếm: từ Google, Facebook, đến diễn đàn cũ. Tất cả chỉ là vô vọng.
Những lúc nghĩ về Tuyết, Lão tự trách mình. Đã bao lần Lão không hỏi thăm cô ấy kỹ hơn, không hay biết tình trạng bệnh của cô ấy dạo này như thế nào.
Qua đêm giấc mơ hãi hùng vừa qua, bất ngờ Lão nhớ đến lời Tuyết từng kể về một cô bạn thân với cái nickname dễ nhớ. Lão vội gõ tên ấy vào ô tìm kiếm, lòng lóe lên tia hy vọng mong manh.
Rồi sự kiên nhẫn ấy của Lão cũng được đền đáp . Lão liên lạc được cô bạn thân của Tuyết .
Vài tin nhắn qua lại, cuối cùng cô bạn ấy nhắn lại:
“Nó mất cách đây gần hai năm rồi anh ơi. Lần cuối tụi em gặp nhau, nó có kể về anh... thật thú vị.”.
.
TB: Chắc bạn chưa hiểu rõ lắm về STT này. Xin mời lướt xuống phía dưới để đọc tập 1 ạ🤣
Có thể là hình ảnh về 1 người và kính mắt
Xem thông tin chi tiết và quảng cáo
Tất cả cảm xúc:
Thành Tâm, Lê Nhân Thành và 23 người khác

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2024

TIẾNG GỌI TRONG CHIỀU TÀ

 Tiếng Gọi Trong Chiều Tà

Buổi chiều hôm đó, trời hơi âm u, không khí lành lạnh, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Lão vẫn ra đường như mọi ngày để chạy bộ. Nhưng hôm nay, bước chân Lão nặng nề hơn, người cứ đẫm mồ hôi, cảm giác lạ lắm. Chạy được một đoạn, Lão giảm tốc, chuyển sang đi bộ.

Con đường quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Hai bên mọc lên những lùm cây rậm rạp, xòe cành lá um tùm như muốn che lấp cả lối đi. Lão khựng lại, quay người nhìn quanh. Không có ai. Chỉ có tiếng gió xào xạc và vài tiếng chim lạ trong chiều tà.

Rồi từ phía sau, Lão nghe thấy tiếng bước chân. Nhẹ nhưng nhanh, như thể ai đó đang cố gắng đuổi kịp mình. Quay lại, Lão thấy một cô gái. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên vai. Cô bước gần hơn, mỉm cười nhìn Lão, đôi mắt lấp lánh một điều gì đó quen quen.

"Anh không nhận ra em à?" – giọng nói của cô nhẹ nhàng, như hơi gió thoảng qua.

Lão dừng bước, ngạc nhiên nhìn kỹ khuôn mặt ấy. Trông quen lắm, nhưng Lão không thể nhớ ra là ai. Cô tiếp tục:
"Em là Tuyết đây, người mà anh vẫn hay hỏi thăm mỗi ngày: 'Bé Tuyết ơi, khỏe không?'"

À, đúng rồi! Tuyết – cô bạn mà Lão quen qua mạng, cùng chia sẻ những khó khăn khi chống chọi bệnh tật. Nhưng đã hơn hai năm nay, Tuyết bỗng dưng biến mất. Không còn like, không còn nhắn tin, danh sách bạn bè cũng không thấy.

"Bé chặn Facebook anh rồi hả?" – Lão bật hỏi, nửa đùa nửa thật.

Cô bật cười, đôi mắt ánh lên sự hóm hỉnh:
"Không, em đâu có chặn. Dạo này trông anh khỏe ra đấy!"

Lão cười gượng, gãi đầu:
"Vậy dạo này Bé thế nào?"

Cô không trả lời ngay. Thay vào đó, Tuyết nhẹ nhàng nắm tay Lão:
"Lại đây ngồi nghỉ chút đi anh, rồi em kể."

Chưa kịp định thần, Lão đã bị kéo vào một lùm cây rậm rạp bên đường. Cả hai ngồi xuống đám lá khô rơi vãi. Lão vừa mở miệng định hỏi thêm thì ánh mắt chạm phải một thứ gì đó khiến tim Lão như ngừng đập – ngay bên cạnh là một bộ xương trắng hếu nằm lẫn trong đám lá.

Không kìm được, Lão ngước lên tìm Tuyết. Nhưng cô đã biến mất.

Lão hốt hoảng, cố gắng đứng dậy, nhưng một cơn đau buốt từ sau lưng khiến Lão khựng lại. Như có ai đó đang cào cấu vào người mình!

"Aaaaa!" – Lão hét lên và... mở bừng mắt.

Trước mặt là trần nhà quen thuộc. Áo Lão ướt sũng mồ hôi. Dưới sàn, con mèo nhỏ của Lão ngoan ngoãn cuộn mình, liếc nhìn chủ bằng ánh mắt bình thản.

Hóa ra, chỉ là một giấc mơ.


HỌP LỚP.

 

HỌP LỚP

Hôm rồi, tụi học trò cũ của tôi – cái lớp đầu tiên tôi chủ nhiệm, lôi tôi vào họp lớp. Cái buổi họp ấy cũng vui phết, mở màn là thằng MC đứng lên kính thưa một bài ra trò:

  • "Thưa thầy chủ nhiệm kính yêu, người mà lớp em diễm phúc được thầy dẫn dắt suốt ba năm trời vun trồng và tưới tắm..."

Tôi nghe mà muốn sặc. Vun trồng cái gì, tôi còn nhớ rõ, hồi đó chủ nhiệm tụi nó y chang làm đội trưởng đội truy thu thuế. Sáng sớm đã lọ mọ vào lớp đòi nộp bài tập, kiểm tra sổ đầu bài, thấy đứa nào sai là viết biên bản. Vậy mà giờ nó nói nghe cứ như tôi là nhà vườn chăm lan nhiệt đới. Nhưng thôi, nghe cũng vui tai.

Sau màn thưa gửi, đến tặng quà, bắt tay chụp ảnh. Rồi nhậu! Phải công nhận là tụi này nhậu "tới bến". Mới vài vòng mà cả bàn đã xôm như chợ cá. Đang giữa chừng, tôi hỏi:

  • "Ủa, hôm nay không có thằng T 'nổ' hả? Có nó là náo nhiệt hơn."

Thằng L, ngứa tay, bấm máy gọi liền, bật loa ngoài cho cả bàn nghe:

  • "Alo, T hả? Mày ở đâu mà không đi họp lớp? Thầy chủ nhiệm đang nhắc mày kìa!"

Tiếng thằng T vọng ra, oang oang:

  • "A, tao đang lên máy bay, ra Bộ họp nè!"

Trời đất! Đúng là "T nổ"! Khoe một phát hai trong một, vừa đi máy bay, vừa ra Bộ họp. Cả bàn nhậu cười rung rinh, có thằng còn cười tới mức sặc, phun cả bún ra lỗ mũi. Thằng L cười bò, bấm gọi lại:

  • "Cảm ơn mày nha T! Tao mới mắc xương gà, nghe mày nói đi máy bay, tao cười tới sặc, may mà xương bật ra luôn."

Cả bàn lại cười nghiêng ngả. Nhìn tụi nó mà tôi nghĩ: "Đúng là đời dạy khôn. Ngày xưa học lẹt đẹt, toàn bị tôi bắt viết kiểm điểm vì tội quay cóp, vậy mà bây giờ thành công ra trò. Khoe cái gì cũng nổ, nhưng coi bộ lại hợp thời!"

Lại có đứa nhìn tôi chăm chăm, hỏi to:

  • "Thầy còn nhớ em không?"

Chưa kịp trả lời, một đứa khác nhảy vào:

  • "Nhớ gì mày, thầy chỉ nhớ thằng giỏi nhất với thằng quậy nhất thôi!"

Đứa bị nói đốp lại ngay:

  • "Nhưng tao đặc biệt! Thầy cho tao hai con 0 một lúc cơ mà."

Tôi còn chưa kịp nhớ ra, nó kể liền:

  • "Hồi đó, thầy gọi em lên bảng giải bài tập cũ. Em không làm được, thầy phán: Zero! Rồi bảo em về chỗ. Nhưng em bực quá, ném phấn xuống bàn cái rầm. Thầy giận, phán thêm một câu: Zero! Vô lễ!"

Nghe tới đây, tôi không biết nó nói thật hay đùa. Mà cũng có thể thật! Hồi đó mới ra trường, còn trẻ người non dạ, cứ nghĩ làm thầy là phải nghiêm khắc, ra uy cho bằng được.


Còn cái chuyện "sửng cồ" với học trò vì nói chuyện riêng thì tôi nhớ mãi. Một lần, tôi đang say sưa giảng bài, quay xuống thấy cô bé TT nói chuyện dưới lớp. Tôi quát:

  • "TT, đứng lên!"

Nó không nhúc nhích. Tôi giận tím gan, rít từng tiếng qua kẽ răng:

  • "MỜI CÔ ĐỨNG LÊN!"

Vậy mà nó cúi gằm mặt, rồi… khóc. Cả lớp ồn lên như ong vỡ tổ. Tôi thì tức, vứt viên phấn cái "cạch", rồi bỏ ra ngoài.

Lên phòng hội đồng, vừa ngồi xuống, mấy đứa bạn của TT theo lên, nhõng nhẽo:

  • "Thầy ơi, bạn TT không cố ý đâu. Bạn ý… tới tháng!"

Tôi sững người, mặt đỏ phừng phừng. Hồi đó làm gì có quảng cáo "Kotex mềm mịn" hay "Diana khô thoáng". Thành ra, tôi cứ nghĩ mình đúng. Đúng là đời dạy cho mình biết: làm thầy thì phải thấu tình đạt lý, không phải cứ gằn giọng là học trò phục.


Tôi ngồi nhìn tụi nó vui cười, kể chuyện, tự nhiên thấy mình cũng già thật rồi. Nhưng mà nhớ lại, cũng có lúc làm thầy như mình… ác thật. Cứ nghĩ mình là "chân lý", nhưng đôi khi, mình chỉ là một kẻ thích chụp mũ, nịnh trên, nạt dưới mà thôi!

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Tập 4:THẦY TRÒ ĐƯỜNG TĂNG HỘI NGỘ THẠCH SANH.


Khi đuổi kịp Thái Bạch Kim Tinh , Tề Thiên nắm vạt áo lão kéo lại hỏi:" Sư phụ ta bị nạn như thế nào , ông định đưa tôi đi đâu đây?". Lão Thái Bạch không trả lời, cho mây hạ từ từ xuống đất rồi đưa Tề Thiên đến một hang núi âm u, lạnh ngắt.
Đi một đoạn quanh co hai người dừng lại lắng nghe ở đâu đó cất lên tiếng đàn réo rắt và lời ca ai oán từ giọng của một người đàn ông :
Đàn kêu tích tịch tình tang
Tình tang réo rắt ngổn ngang rối bời
Đàn kêu ai oán ngất trời
Bất công , gian dối khắp nơi mọi tầng.
Đàn kêu đau xót bội phần
Nịnh trên hiếp dưới muôn phần gian manh.
Đàn kêu lúc chậm lúc nhanh
Quên dân, quên nước chỉ tranh lấy quyền.
Đàn kêu hai chữ đồng tiền
Thâm sâu đầu độc đảo điên thế này!
Đàn kêu xé ruột xát cay
Hồn thiêng sông núi lắt lay nơi nào?
Đàn kêu hai tiếng đồng bào
Lơ lơ láo láo tự hào đâu đâu
Đàn kêu khúc nhẹ khoan sâu
Niềm tin lơ lửng treo đầu trên không
Đàn kêu ơi hỡi Lý Thông
Thạch Sanh vắng bóng để ông làm càn.
Động lòng Tề Thiên bước vội đến nơi cất tiếng hát, hiện ra một cũi sát kiên cố bên trong giam cầm một chàng thanh niên mình trần chỉ mặc chiếc khố nhỏ bằng da thú, ngực vạm vỡ, cánh tay cuồn cuộn rắn chắc. Chàng trai dừng tiếng đàn quay mặt nhìn hai người lạ với ánh mắt ngạc nhiên. Tề Thiên tiến đến hỏi:
- Này, tên kia, nhà ngươi sao bị nhốt trong cũi vậy?
Chàng thanh niên nhìn Tề Thiên nói:
- Tôi là Thạch Sanh ở xứ này, bình thường tôi lên đây kiếm củi về bán để kiếm sống qua ngày. Nhưng gần đây không biết những nhóm bọn nào cấu kết với nhau kéo cả dàn máy cưa, đoàn xe tải ùn ùn đến đây chặt phá cánh rừng này lấy gỗ kéo đi. Rừng hết gỗ , rừng xơ xác rồi báo đài mới la ó tùm lum nên tụi quan ở xứ này kéo đến vu vạ cho tôi là lâm tặc bắt tôi giam vào đây rồi gán tôi cái tội phá rừng, phá tài nguyên này nọ.
Lão Thái Bạch nghe vậy nói:
-Hôm nọ lên Facebook, biết ở xứ nào đó vừa rồi bắt giam hai thằng bé chỉ vì đói quá ăn trộm hai ổ bánh mì, rồi kêu án bắt giam tụi nó đến hai ba năm tù ở, trong khi đó các ông quan làm thất thoát tiền thuế của dân tiền tỉ chả xi nhê gì, lấy cớ nói nhân thân tốt có công này công nọ nên miễn giảm. Cha chả thật là bất công!. Cứ như thế này , nhỡ sau này quan có mệnh hệ gì thì dân nó hả hê lại sao nói nó này nọ. Gieo nhân nào ra quả ấy mà.
Bổng có tiếng Bát Giới và Sa Tăng mừng rỡ gọi đến:
- Đại Ca, Đại Ca ,Sư phụ ở chỗ này.
Nhìn về hướng gọi, Tề Thiên thấy lấp ló bóng Bát Giới bên kia tảng đá, không chần chừ Tề Thiên phi thân cái vèo đến đó ôm chặt lấy Tam Tạng mừng rỡ hỏi:
- Ai bắt đưa sư phụ đến đây ?
Chỉ nghe vậy Sa Tăng nổi cơn giận dữ.
- Một lũ lon ton, Sư phụ không kịp can ngăn thì Sa đệ này cho tụi nó mỗi đứa một trượng về chầu Diêm vương.
Không chờ Sa Tăng trút hết cơn giận Tam Tạng bình thản thuật lại hết sự tình . Từ lúc khi Tề Thiên và Thổ địa rời bỏ công viên để đi tìm áo cà sa , một chập sau có một đoàn người không mời mà đến, ai cũng mang vẻ mặt lạnh tanh còn hỏi nhăng hỏi cuội. "Sổ hộ khẩu đâu?" rồi nào là " Giấy tạm vắng tạm trú?". Có ai biết là giấy gì. Tề Thiên nghe vậy liền hỏi lão Thái Bạch:
- Ông cũng là người quản lý trên thiên đình, ông có biết giấy tạm trú tạm vắng là gì không?
Nghe hỏi , lão Thái Bạch ngơ ngác một hồi rồi trả lời: " Biết, chết liền! ". Rồi ra vẻ trầm tư lão nói:
- Cái đó giống như cái ấn mà các ngài đi qua các nước, có ấn mới qua.
Nghe vậy Tam Tạng nói:
- Cũng vì những cái ấn này mà thầy trò ta qua bao nhiêu khổ ải vì nạn hạch sách, vòi vĩnh.
Tiếp tục thuật lại, Tam Tạng diễn tả trong số những gương mặt hình sự ấy có một người đàn ông bặm trợn cánh tay xăm hình chiếc đầu lâu . Nghe vậy Tề Thiên nhảy cởn lên chân này đá chân kia ,tay cào vào mặt cười khịt khịt.
- Thôi , thôi đồ đệ này hiểu rồi. Nó là thằng cha ở Động Đồ Cầm đấy mà .Lúc nảy đồ đệ đã gạt nó một vố nên nó trả thù đây. Thế chúng lấy cớ gì bắt sư phụ đến đây?
Bát giới đưa tay che mặt cười hí hí nói:
- Tụi nó cứ vòng vo hết đòi những cải sổ của nợ gì gì ấy, sư phụ thì lắc đầu không biết, vòng co mãi một hồi , điên tiết ngựa bạch ị ra một đống trong công viên. Thế là tụi nó bắt tội làm ô nhiễm môi trường nên dẫn cả thảy vào đây, chỉ có ngựa bạch chúng đưa đi đâu không rõ, không biết đã cho vô nồi nước sôi chưa ?
Nói đến đó thì bỗng văng vẳng trên không có tiếng Bạch Long Mã:
-Sư phụ, đồ đệ về đây!
Nghe chưa kịp dứt thì trước mặt hiện ra ngựa bạch chính là Bạch Long Mã dẫn theo lão già Đông Hải Long Vương xuất hiện.
Vừa kịp nhận ra Đông Hải Long Vương Tề Thiên nhanh nhẹn hô biến cây thiết bảng nhỏ lại như cây kim rồi vội vàng nhét vào vành tai sợ e lão đòi lại , rồi hỏi:
-Ông đến đây chắc có chuyện?
Bạch Long Mã vội vã trả lời thay:
-Khi bọn lon ton dắt đệ ra khỏi công viên , đệ hoá phép bay thẳng đến vương triều của bác ruột đệ là Đông Hải Long Vương đây để cầu cứu, nhưng nhưng không ngờ....
Đông Hải Long Vương tiếp lời:
- Hiện tại chỗ tôi xuất hiện con quỉ có tên là Phọt Ma , không biết nó có công lực gì mà quậy kinh khủng, nó hay ị bậy làm thần dân tôi tận dưới đáy biển sâu mà chết không kịp ngáp , lại còn ảnh hưởng đến loài người trần gian cũng ghê gớm, ai nấy cũng lo lắng, nhưng...
Thái Bạch Kim TInh chen vào.
- Vụ ấy dạo này lên mạng tui cũng biết, tác hại môi trường về lâu về dài rất nguy hiểm chứ không phải ị một tí tẹo như Thái tử Bạch Long Mã này đâu.
Tề Thiên nghe nói có quỉ dữ ở Đông Hải liền hỏi:
- Không có ai trị nó sao?
Nghe vậy Tam Tạng nói:
- Ngộ Không, con ra tay giúp chúng sanh làm phúc!
Đông Hải Long Vương mặt buồn nói:
-Khổ lắm , Chuyện này giống như chằn tinh năm nào. Dân lo lắng hậu họa , quan ra lệ cống nạp gái đẹp cho nó xơi mỗi ngày. Chỉ có Thạch Sanh trị nổi.
Nghe nhắc đến Thạch Sanh , mỗi người sực nhớ lại chàng trai đang nhốt trong cũi sắt nên lũ lượt kéo qua bên đó. Đến nơi nhìn thấy Thạch Sanh Tam Tạng chắp hai tay hỏi:
- Mô Phật, thí chủ bị nạn gì mà phải đày đọa thế kia?
Thạch Sanh chắp tay đáp lễ định trả lời thì bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, xa xa một tóp quân mang theo giáo mác khua vang, ngựa hí vang trời. Đi đầu tóp là một gã đàn ông ngồi trên lưng ngựa có cái bụng bự chà bá, trán hói, mắt ti hí ngó láo liên. Thạch Sanh nhìn gã chăm chú rồi thốt lên " Lý Thông!".
Gọi đến đó, Thạch Sanh bỗng cầm đờn lên gãy khúc:
Đàn kêu tích tịch tình tang
Mưu ma chước quỉ rõ ràng Lý Thông
Đàn kêu bao nổi bất công
Giả nhân giả nghĩa muôn phần thâm sâu
Đàn kêu bao nổi u sầu
Tranh công , lật lọng hiểm sâu thấu trời
Nghe tiếng đàn tới đó Lý Thông hét lên một tiếng ngã nhào xuống ngựa hộc ra một bụm máu tươi.

Tập 3:ÁO CÀ SA CHU DU


Khi Sa Tăng hô lên mất hành lý các trò Đường Tăng giật mình, Tam Tạng hốt hoảng:
-Mô Phật! Cái áo cà sa của ta!
Thổ địa rút A-lô ra bấm bấm rồi gọi, một lúc sau quay qua Tam Tạng nói:
- Huyền Trang yên tâm. Tôi và ngài Đại Thánh này sẽ đi lấy hành lý về , còn các thầy ở lại đây nhớ đừng đi đâu.. Đại Thánh, ngài mau mau biến thành người nghèo bần cố nông hay đầy tớ cũng được theo tôi để lấy đồ về.
Thổ địa nói chưa dứt Tề thiên rùng mình hóa thành lão cái bang thân hình còm nhom, tóc tai bù xù, áo quần rách tả tơi xộc xệch, vai mang bị gậy đứng chờ .
Thổ địa thấy vậy ôm bụng cười ngất làm bốn thầy trò Đường Tăng há hốc mồm ngạc nhiên. Dứt cười, thổ địa nói:
- Đầy tớ ở đây không phải nghèo xác xơ như vậy . Đại Thánh biến nhầm ông chủ rồi. Không thắc mắc , Ngài Đại Thánh nhanh biến ngược lại rồi theo tui kẻo trễ.
Nghe lời , Tề Thiên biến thành một đại gia đạo mạo áo quần chỉn chu ra vẻ người giàu có , thổ địa biến thành anh chàng tài xế rồi cùng hô biến theo chiều gió mất dạng.
Khi đến nơi có bảng hiệu " Động Đồ Cầm" Thổ địa và Tề Thiên cho chiếc Toyota đề mới thắng gấp trước cửa hiệu kêu cái kít rồi bước xuống đi thẳng vào quầy hiệu đòi gặp ông chủ tiệm.
Lúc sau một người đàn ông có vẻ bặm trợn, trên cánh tay để lộ hình xăm một chiếc đầu lâu bước ra, hỏi:
-Các ông cần chi?
Thổ địa trả lời:
-Chúng tôi muốn chuộc lại một gói hành lý mà tối hôm qua tại đây có người đem đến bán.
Chủ quán nhìn chăm chú hai vị đại gia giả dạng hồi lâu rồi hỏi trong gói hành lý ấy có những gì, Tề Thiên nói trong đó có chiếc áo cà sa.
-Đúng rồi, tối qua có người bán cho chúng tôi gói hành lý ấy , trong đó có chiếc áo tỏa ánh hào quang màu vàng nên chúng tôi đâm lo.
- Ông lo gì ?
-Các ông biết đấy , hiện nay đang xôn xao có lệnh sẽ huy động vàng trong dân. Tui là dân mà, nghe nói không có huy động vàng trong quan do đó để yên tâm tui biếu tặng gói đó cho quan giữ rồi.
Tề Thiên nghe nói vậy liền gằn giọng quát:
- Trong hành lý ấy không có vàng gì đâu, chỉ là chiếc áo cà sa của thầy tui thôi. Ông mau mau bảo cái lão quan gì gì đó trả lại cho chúng tui mau!
Nghe có vẻ trịch thượng, chủ quán nổi giận:
-Mấy ông giàu kể nào mà lên mặt ở đây hả?...
Nghe vậy, Tề Thiên quay mặt bỏ đi chỗ khác định bứt một chùm lông ở mông nhưng nghĩ lại loài khỉ không lông mông nên bứt vội một chùm lông chân rồi đưa lên tay thổi phù một cái hiện ra vài thẻ vàng 24k SJC . Bước vào đặt mấy thẻ vàng lên bàn kêu cái cạch rồi dõng dạc nói:
- Bao nhiêu đây đủ chưa?
Chủ quán trố mắt ngạc nhiên cầm các thẻ vàng lên cắn cắn ra chiều ưng ý , hí hửng nói:
- Các bác chơi xộp em chịu, bái phục. Các bác theo địa chỉ này lên nhà lão quan này mà lấy lại nha, giang hồ như tụi em vậy chứ còn nghĩa khí lắm. Đã cho thì không bao giờ đòi lại. Đây...đi đến đường...lão ấy có tên Quang Nhũng nằm trong hội " Trục Lợi " của tụi em đấy.
Tề Thiên và Thổ địa vội vã bước ra xe, nổ máy vọt cái vèo để lại một làn khói khét lẹt làm chủ quán ngơ ngác thán phục, nhưng rồi hốt hoảng không thấy mấy thẻ vàng trên tay lúc nãy mà thay vào đó mấy sợi lông ngọ nguậy, rồi lông cũng biến mất.
Đến nơi, Tề Thiên đứng sững trước biệt thự đồ sộ rộng lớn , hàng cây xanh phủ dọc theo hàng rào bê tông bao bọc kiên cố. Cổng sắt to dựng đứng khép kín . Bên ngoài tiếng xe chạy ồn ào nhưng bên trong khuôn viên yên ắng, không thấy một bóng người bên trong. Tề thiên nói với Thổ địa:
- Ông ở đây tui biến thành con chuột vô trong đó thăm dò như thế nào.
Thổ địa nghe vậy can ngăn:
- Đại Thánh không muốn sống hả, trong đó có con chuột cống to đùng đấy.
- Sao ông biết ? . Thế thì tui biến thành con sâu.
- Tui ăn chuối ở đây hoài, cái gì mà không biết. Cũng không được, bên trong là một con sâu khổng lồ đấy. Đại Thánh biến thành con muỗi đi, còn tui vô chém vài trái chuối , sáng chưa ăn gì.
Nghe vậy Tề Thiên rùng mình hoá thành con muỗi bay thẳng vào bên trong biệt thự, Thổ địa hoá nhỏ người lại rồi nhảy phóc lên bàn thờ thổ địa bẻ chuối ăn ngon lành.
Tề Thiên bay dạo trong phòng đầy đủ tiện nghi, bàn ghế tủ giường đều thuộc loại gỗ quí giá , trang hoàng lộng lẫy như cung vua phủ chúa mà thầy trò Đường Tăng đã kinh qua.
Bỗng nghe tiếng điện thoại bàn đổ chuông, Tề Thiên bay về hướng đó thấy một người phụ nữ đẫy đà thuộc dạng U50 bước tới cầm điện thoại , Tề Thiên bay nhanh đậu trên đầu chiếc ống nghe:
-A lô, có chuyện gì hễ ông?
- Tối nay tôi định đem cái áo cà sa của thằng Động Đồ Cầm vừa gửi cho nhà mình , để đem biếu cho sư thầy Thích Từ Thiện lấy lộc, nhưng tối nay tôi mắc họp đột xuất rồi.
- Vậy ông bảo tôi làm gì, cái áo đó ông giữ mà.
- Tôi nhớ hình như cất trong két sắt đó.
- Két sắt nào?
- Nhà mình có mấy két sắt mà bà hỏi tôi vậy. Từ ngày mình mua nhà ở nước ngoài cho thằng Xuân Tóc Tỉa để nó đi du học còn tiền gửi nhà băng cho nó giữ , két sắt trống trơn, ăn trộm vô nhà mình chỉ biết khóc thầm chứ đừng nói vô kiểm tra kê khai tài sản....
- Thôi, thôi, ông liệu cái mồm đấy. Bây giờ ông muốn gì, đừng nói bảo tôi lên chùa nha. Khi nào cúng chùa mà không được , hả ông?
- Không, ý tôi nói bà đi lại két sắt kiểm tra thử tôi có cất nó trong đó không. Hiện nay già rồi cứ lẩn thẩn quá, nếu không bà coi thử tôi giấu nó ở đâu, cái gì tôi giấu bà cũng tìm ra được mà.
- Tôi hiểu rồi, lẩn thẩn vậy mà khi nói đến về hưu là sợ , tôi cúp máy đây.
Tề Thiên bay vội đậu trên gò má bà chủ nhà, bốn chân tự dưng dính chặt trên lớp son dày , hốt hoảng Tề Thiên đốt một cái trên làn da , bà chủ vội lấy tay phủi nhẹ Tề Thiên thoát ra bay theo đến chỗ két sắt. Khi bà chủ nhà mở tủ thì ánh hào quang bên trong của chiếc áo cà sa tỏa ra , Tề Thiên định hiện nguyên hình giật lại, nhưng kịp kiềm chế . Chờ bà chủ đóng cửa tủ và bỏ đi một lúc, Tề Thiên hiện nguyên hình rút cây thiết bảng giấu trên vành tai hô biến thành cây tuốt nơ vít nhưng không tìm được cái ốc nào để vặn. Xoay xuể một hồi không xong Tề Thiên đưa cây thiết bảng biến thành cây kim khổng lồ để dùi như dùi lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân thuở trước .Hì hục mãi đành bó tay, Tề Thiên biến lại con muỗi bay đến bàn thổ địa thuật lại câu chuyện cho lão thổ địa nghe . Thổ địa nghe xong nói:
-Tui biết chùa của Thích Từ Thiện trù trì ở núi Hắc Lâm , chờ khi áo cà sa đến đó ta lấy lại không muộn. Hay bây giờ chúng ta lại công viên đón sư phụ đến chùa luôn, đi Tây Trúc cũng theo hướng đó đó.
Tề Thiên nghe nói có lý cùng lão thổ địa rời khỏi biệt thự , người thì cân đẩu vân, kẻ độn thổ trở về công viên. Khi cả hai đến công viên không thấy Tam Tạng , Sa Tăng, Bát giới đâu và cả ngựa bạch cũng không để lại dấu vết . Tề Thiên định gọi thì trên thinh không bỗng có tiếng:
- Bớ Đại Thánh , hãy theo tôi đến cứu sư phụ.
Ngước nhìn lên thấy lão Thái Bạch Kim Tinh tóc râu dài đều trắng toát, tay phất trần vội vã bỏ đi. Tề Thiên chắp tay cáo từ lão thổ địa rồi cân đẩu vân đuổi theo lão Thái Bạch.