Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Tập 4:THẦY TRÒ ĐƯỜNG TĂNG HỘI NGỘ THẠCH SANH.


Khi đuổi kịp Thái Bạch Kim Tinh , Tề Thiên nắm vạt áo lão kéo lại hỏi:" Sư phụ ta bị nạn như thế nào , ông định đưa tôi đi đâu đây?". Lão Thái Bạch không trả lời, cho mây hạ từ từ xuống đất rồi đưa Tề Thiên đến một hang núi âm u, lạnh ngắt.
Đi một đoạn quanh co hai người dừng lại lắng nghe ở đâu đó cất lên tiếng đàn réo rắt và lời ca ai oán từ giọng của một người đàn ông :
Đàn kêu tích tịch tình tang
Tình tang réo rắt ngổn ngang rối bời
Đàn kêu ai oán ngất trời
Bất công , gian dối khắp nơi mọi tầng.
Đàn kêu đau xót bội phần
Nịnh trên hiếp dưới muôn phần gian manh.
Đàn kêu lúc chậm lúc nhanh
Quên dân, quên nước chỉ tranh lấy quyền.
Đàn kêu hai chữ đồng tiền
Thâm sâu đầu độc đảo điên thế này!
Đàn kêu xé ruột xát cay
Hồn thiêng sông núi lắt lay nơi nào?
Đàn kêu hai tiếng đồng bào
Lơ lơ láo láo tự hào đâu đâu
Đàn kêu khúc nhẹ khoan sâu
Niềm tin lơ lửng treo đầu trên không
Đàn kêu ơi hỡi Lý Thông
Thạch Sanh vắng bóng để ông làm càn.
Động lòng Tề Thiên bước vội đến nơi cất tiếng hát, hiện ra một cũi sát kiên cố bên trong giam cầm một chàng thanh niên mình trần chỉ mặc chiếc khố nhỏ bằng da thú, ngực vạm vỡ, cánh tay cuồn cuộn rắn chắc. Chàng trai dừng tiếng đàn quay mặt nhìn hai người lạ với ánh mắt ngạc nhiên. Tề Thiên tiến đến hỏi:
- Này, tên kia, nhà ngươi sao bị nhốt trong cũi vậy?
Chàng thanh niên nhìn Tề Thiên nói:
- Tôi là Thạch Sanh ở xứ này, bình thường tôi lên đây kiếm củi về bán để kiếm sống qua ngày. Nhưng gần đây không biết những nhóm bọn nào cấu kết với nhau kéo cả dàn máy cưa, đoàn xe tải ùn ùn đến đây chặt phá cánh rừng này lấy gỗ kéo đi. Rừng hết gỗ , rừng xơ xác rồi báo đài mới la ó tùm lum nên tụi quan ở xứ này kéo đến vu vạ cho tôi là lâm tặc bắt tôi giam vào đây rồi gán tôi cái tội phá rừng, phá tài nguyên này nọ.
Lão Thái Bạch nghe vậy nói:
-Hôm nọ lên Facebook, biết ở xứ nào đó vừa rồi bắt giam hai thằng bé chỉ vì đói quá ăn trộm hai ổ bánh mì, rồi kêu án bắt giam tụi nó đến hai ba năm tù ở, trong khi đó các ông quan làm thất thoát tiền thuế của dân tiền tỉ chả xi nhê gì, lấy cớ nói nhân thân tốt có công này công nọ nên miễn giảm. Cha chả thật là bất công!. Cứ như thế này , nhỡ sau này quan có mệnh hệ gì thì dân nó hả hê lại sao nói nó này nọ. Gieo nhân nào ra quả ấy mà.
Bổng có tiếng Bát Giới và Sa Tăng mừng rỡ gọi đến:
- Đại Ca, Đại Ca ,Sư phụ ở chỗ này.
Nhìn về hướng gọi, Tề Thiên thấy lấp ló bóng Bát Giới bên kia tảng đá, không chần chừ Tề Thiên phi thân cái vèo đến đó ôm chặt lấy Tam Tạng mừng rỡ hỏi:
- Ai bắt đưa sư phụ đến đây ?
Chỉ nghe vậy Sa Tăng nổi cơn giận dữ.
- Một lũ lon ton, Sư phụ không kịp can ngăn thì Sa đệ này cho tụi nó mỗi đứa một trượng về chầu Diêm vương.
Không chờ Sa Tăng trút hết cơn giận Tam Tạng bình thản thuật lại hết sự tình . Từ lúc khi Tề Thiên và Thổ địa rời bỏ công viên để đi tìm áo cà sa , một chập sau có một đoàn người không mời mà đến, ai cũng mang vẻ mặt lạnh tanh còn hỏi nhăng hỏi cuội. "Sổ hộ khẩu đâu?" rồi nào là " Giấy tạm vắng tạm trú?". Có ai biết là giấy gì. Tề Thiên nghe vậy liền hỏi lão Thái Bạch:
- Ông cũng là người quản lý trên thiên đình, ông có biết giấy tạm trú tạm vắng là gì không?
Nghe hỏi , lão Thái Bạch ngơ ngác một hồi rồi trả lời: " Biết, chết liền! ". Rồi ra vẻ trầm tư lão nói:
- Cái đó giống như cái ấn mà các ngài đi qua các nước, có ấn mới qua.
Nghe vậy Tam Tạng nói:
- Cũng vì những cái ấn này mà thầy trò ta qua bao nhiêu khổ ải vì nạn hạch sách, vòi vĩnh.
Tiếp tục thuật lại, Tam Tạng diễn tả trong số những gương mặt hình sự ấy có một người đàn ông bặm trợn cánh tay xăm hình chiếc đầu lâu . Nghe vậy Tề Thiên nhảy cởn lên chân này đá chân kia ,tay cào vào mặt cười khịt khịt.
- Thôi , thôi đồ đệ này hiểu rồi. Nó là thằng cha ở Động Đồ Cầm đấy mà .Lúc nảy đồ đệ đã gạt nó một vố nên nó trả thù đây. Thế chúng lấy cớ gì bắt sư phụ đến đây?
Bát giới đưa tay che mặt cười hí hí nói:
- Tụi nó cứ vòng vo hết đòi những cải sổ của nợ gì gì ấy, sư phụ thì lắc đầu không biết, vòng co mãi một hồi , điên tiết ngựa bạch ị ra một đống trong công viên. Thế là tụi nó bắt tội làm ô nhiễm môi trường nên dẫn cả thảy vào đây, chỉ có ngựa bạch chúng đưa đi đâu không rõ, không biết đã cho vô nồi nước sôi chưa ?
Nói đến đó thì bỗng văng vẳng trên không có tiếng Bạch Long Mã:
-Sư phụ, đồ đệ về đây!
Nghe chưa kịp dứt thì trước mặt hiện ra ngựa bạch chính là Bạch Long Mã dẫn theo lão già Đông Hải Long Vương xuất hiện.
Vừa kịp nhận ra Đông Hải Long Vương Tề Thiên nhanh nhẹn hô biến cây thiết bảng nhỏ lại như cây kim rồi vội vàng nhét vào vành tai sợ e lão đòi lại , rồi hỏi:
-Ông đến đây chắc có chuyện?
Bạch Long Mã vội vã trả lời thay:
-Khi bọn lon ton dắt đệ ra khỏi công viên , đệ hoá phép bay thẳng đến vương triều của bác ruột đệ là Đông Hải Long Vương đây để cầu cứu, nhưng nhưng không ngờ....
Đông Hải Long Vương tiếp lời:
- Hiện tại chỗ tôi xuất hiện con quỉ có tên là Phọt Ma , không biết nó có công lực gì mà quậy kinh khủng, nó hay ị bậy làm thần dân tôi tận dưới đáy biển sâu mà chết không kịp ngáp , lại còn ảnh hưởng đến loài người trần gian cũng ghê gớm, ai nấy cũng lo lắng, nhưng...
Thái Bạch Kim TInh chen vào.
- Vụ ấy dạo này lên mạng tui cũng biết, tác hại môi trường về lâu về dài rất nguy hiểm chứ không phải ị một tí tẹo như Thái tử Bạch Long Mã này đâu.
Tề Thiên nghe nói có quỉ dữ ở Đông Hải liền hỏi:
- Không có ai trị nó sao?
Nghe vậy Tam Tạng nói:
- Ngộ Không, con ra tay giúp chúng sanh làm phúc!
Đông Hải Long Vương mặt buồn nói:
-Khổ lắm , Chuyện này giống như chằn tinh năm nào. Dân lo lắng hậu họa , quan ra lệ cống nạp gái đẹp cho nó xơi mỗi ngày. Chỉ có Thạch Sanh trị nổi.
Nghe nhắc đến Thạch Sanh , mỗi người sực nhớ lại chàng trai đang nhốt trong cũi sắt nên lũ lượt kéo qua bên đó. Đến nơi nhìn thấy Thạch Sanh Tam Tạng chắp hai tay hỏi:
- Mô Phật, thí chủ bị nạn gì mà phải đày đọa thế kia?
Thạch Sanh chắp tay đáp lễ định trả lời thì bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, xa xa một tóp quân mang theo giáo mác khua vang, ngựa hí vang trời. Đi đầu tóp là một gã đàn ông ngồi trên lưng ngựa có cái bụng bự chà bá, trán hói, mắt ti hí ngó láo liên. Thạch Sanh nhìn gã chăm chú rồi thốt lên " Lý Thông!".
Gọi đến đó, Thạch Sanh bỗng cầm đờn lên gãy khúc:
Đàn kêu tích tịch tình tang
Mưu ma chước quỉ rõ ràng Lý Thông
Đàn kêu bao nổi bất công
Giả nhân giả nghĩa muôn phần thâm sâu
Đàn kêu bao nổi u sầu
Tranh công , lật lọng hiểm sâu thấu trời
Nghe tiếng đàn tới đó Lý Thông hét lên một tiếng ngã nhào xuống ngựa hộc ra một bụm máu tươi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.