Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

TÌM NGƯỜI THÂN


       Tui công nhận Fay búc hay thiệt, có thằng bạn tưởng đâu nó đã chết tiệt ở xứ khỉ ho cò gáy nào rồi, thế mà chơi FB tình cờ lại gặp nó. Nghe nói có trường hợp hai người ở cùng một khu phố,  có ngày muốn đụng nhau đôi ba lần nhưng chưa bao giờ quen  nói chuyện với nhau , thế mà hẹn hò chát chit búa xua nhau trên mạng mới chết .
     Hay như vậy, nên tui mới viết cái stt này mong tìm lại được người thân cách đây đã lâu lắt, lâu lơ , hy vọng người ấy tình cờ đọc bài này và cái ảnh  avatar của tui bên cạnh mong người ấy sẽ nhận ra.
      Đó là thời kỳ sinh viên, thời ăn cơm có “bánh xe lịch sử “ và chan “nước mắm đại dương”. Sinh viên lúc ấy hầu như ở trong ký túc xá, chuyện yêu đương lúc đó “tình phí” không cao lắm như bây giờ, nhưng tình trạng nấu cơm chung cải thiện bữa ăn thì đã có , lúc ấy chỉ có biết nếm  mặn hay nhạt cho vừa bao tử thôi chứ không  phải như bây giờ.
      Tui con nhà nghèo,tư ti mặc cảm số phận hẩm hiu nên không dám yêu đương, học thì lèn phèn không chăm lắm, nhưng thích đọc sách báo thơ văn, mặc dù tui mang cái mác Sinh viên Toán.
      Tui thường lên thư viện của trường để tìm những quyển sách như “Ruồi Trâu”, “Thép đã tôi rồi thế đấy” …đọc để lên tinh thần chiến đấu chống chọi cái đói , và để đợi tiếng kẻng báo cơm.
     Cứ như vậy, trời xui  đất khiến nhiều hôm ở thư viện tui được  ngồi đối diện với một cô nàng khác khoa . Cô này nổi tiếng đẹp rực rỡ, hút hồn, nhưng lại lém và đanh đá.  Nghe nói có những anh chàng hào hoa phong nhã , đẹp trai  ga lăng hết cỡ mà nàng cũng cho ra rìa . Cù lần, nhát cáy như tui có mà mơ đụng được nàng.
     Nhưng trời ạ, thế mà tui  được  đụng! Trước khi đụng như thế nào, tui xin giải thích cái bàn chúng tôi ngồi như thế nào đã nhé. Thư viện lúc ấy, gọi là thư viện của trường Đại học nhưng nó còn nghèo nàn hơn cái lớp học ngày nay. Để dễ hình dung cái nghèo, bạn trẻ hãy tưởng  tượng lúc ấy  xe đò còn chạy bằng than củi xục xịch , xục xịch khói đen kịt cả bãi xe, đừng hiểu lầm nó rơi vào thế kỷ 18 nhé, mới đây thôi , thời kỳ bao cấp đấy! Mới , nhưng thời gian đó cũng đủ để cho thằng  Nhật, thằng  Hàn làm cái việc mà không Nước nào dám khinh nó. Quay lại chuyện cái bàn, nó rộng hơn  bàn học sinh ngày nay một tí, ngồi đối diện nhau vẫn nghe hơi thở, nghe tim đập .
       Một bữa nọ, dưới gầm bàn  chân  tui vô tình đụng chân của nàng, như luồn điện xẹt qua,  giật mình tui rút chân lại nhanh hơn sao băng xẹt, nhưng môi nàng cười chúm chím. Hơn một phút sau  như trong mơ,  bỗng nhiên chân nàng lại tìm đến chân tui ( chắc bạn không tin?) Tui muốn rút, nhưng chân tui tự nhiên đâm ra lì không chịu nghe , cứ để yên,  và mặt tui như đơ ra đang lên đồng. Hồi lâu nàng cũng tự động rút chân mình  kèm theo nụ cười chum chím làm tui  ngất ngây lên mây như con gà Tây.
    Cứ thế , cứ thế ngày nào tui cũng lên thư viện, ngày nào cũng ngồi vị trí đối diện như vậy chỉ có khác nhau cái bàn.  Hình như chân cũng biết ghiền hơi lạ, nó cứ tự đi tìm chân , ấm ấm mát mát…. À quên ,tui xin tả lại cảnh  chân này tìm chân nọ như thế nào hén .  Ngày ấy hình như tất cả sinh viên đều mang dép Lào, hoặc dép nhựa tái sinh, còn nữ thì luôn mang dép nhựa rồi, vì dép Lào cái đế không cao, ngược lại mấy nàng lại  ưa cao mà lại.  Đơn giản , chân tự rời bỏ dép chúng nó mò mẫm tìm nhau , thế thôi, đừng tò mò tưởng tượng gì nữa thêm cho rách việc.
     Vui nhiều,  nhưng đau  cũng không ít, không biết tại sao cứ mỗi lần ở thư viện nàng thường  chum chím cười,  nhưng khi gặp  ở dãy hành lang lớp học, hay đụng nhau dưới bếp ăn mặt nàng cứ lạnh như tiền như chưa hề có cuộc …đụng nhau .
     Rồi cái chi cũng có hồi kết thúc, một kết thúc buồn da diết khó tả,  Vào một buổi chiều tối thứ 7 hẹn hò , tui thấy nàng đang ôm eo ếch một gã trai , to lớn trên một chiếc xe Hon Đa 67  chạy thả vào mặt tui một chùm khói đen kịt và kèm theo đó là tiếng cười giòn giã  của nàng. Bắt đầu từ ngày ấy tui không lên thư viên nữa , tui đã bừng tỉnh ,  mình chỉ là một con chuột nhắt  gan để nàng vồ vập, đùa cợt trong những lúc no nê.
      Nhưng tui vẫn  dấu cất đôi dép Lào ấy suốt những năm còn lại đến ngày lấy vợ. Ngày lấy vợ là ngày tui lôi nó ra đốt. Đốt nó như tui đã đốt những quyển sách  học làm người, quyển tự điển  học tiếng Anh quí giá trong những ngày mới giải phóng theo tiếng gọi  hừng hực cách mạng . vì trong tuổi thơ và mãi đến bấy giờ tui chưa phân biệt được thế nào là văn hóa phẩm đồi trụy.

PS/ Bài này tui có tag lên tường vài người mà tui hy vọng nơi đó nàng ấy có lẽ sẽ ghé qua, mong các bạn thông cảm. Tui rất biết khi tag lên tường nhà người ta đôi khi xem như dán bậy những câu:  Khoan cắt bê tông, hay rút hầm cầu vào tường nhà ông hàng xóm vậy he he he.
Dấu X đỏ là thằng tuiDấu X đỏ là thằng tui

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.