
Một hôm, mẹ dẫn Nẫu dzìa nhà wại (ngoại) trước một ngày để ăn đám giỗ bà wại mất.Chiều hôm đó mẹ cùng các dì , các cậu, mợ lo gói bánh ít, bánh tét, còn Nẫu chạy đến nhà cậu gần đó để nhảy lò cò với mấy đứa nước mũi chảy lòng thòng .
Xẹt một cái trời tối thui…Nẫu phải về nhà wại gấp kẻo mẹ quất đít. Lối đi về, qua hàng tre rậm , gió rung cây kêu cót két ớn tận xương.
Ôi, đột ngột trước mặt Nẫu một bóng ma xuất hiện: Tóc xõa, đồ trắng toát, hỏng hai chân như bay là đà trên mặt đất. Chân tay Nẫu nổi da gà, ngực đập , khó thở….xỉu.
..Trong mơ màng Nẫu nghe nhiều tiếng xì xào, có tiếng dì hỏi ông wại:
-Chắc trúng gió, ông ơi , ông gặp nó ở đâu dzậy?
- Tao chun dzô rào… ị xong , dzừa bước ra chưa kịp xả hai ống quần xuống thì thấy nó xỉu, tao ẳm dzô đây!
Nẫu mở mắt thấy ông wại mặc đồ trắng toát, hai ống quần vẫn còn xăn lên cao…Nẫu khám phá ra tại sao …ma chân không chấm đất. Nẫu cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét