Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

NHỚ THỜI SINH VIÊN


 Ngày xưa, cái thời sinh viên, thời bao cấp đói khổ thế mà vui, vì chả đứa nào sợ đứa nào nắm áo kéo lại. Còn ngày nay,  nghe nói trọng tài chưa huyt còi có thằng đã đề ba xuất phát phóng như ngựa điên. Nhắc lại thời sinh viên, vui thật. Thời ấy đi học , đúng là nhà nước lo từ miếng ăn đến chỗ ngủ.  Mặc dù vẫn còn dư âm nào là “nước mắm đại dương”, “bánh xe lịch sử”…để gán cho một xon nước mắm do nhà bếp tự chế biên, hay những chiếc bánh làm bằng bột sắn mì thay những buổi thiếu cơm.
         Vui, sinh viên thời ấy hầu như đều ở trong kí túc xá  của trường cả.  Mỗi khi tan  học ở giảng đường là gấp gáp về phòng ngay nhảy tót lên giường nằm thở , chờ nghe ngóng tiếng kẻng báo ăn cơm. Kẻng vừa báo xong , cả túc xá vang lên một bản hòa tấu cốc cốc keng keng dậy cả trời. Các nhạc gia chính là những thằng tếu táo như Nẫu, nhạc cụ chính là cái chén và đôi đũa gõ vào nhau, rồng rắn kéo xuống nhà bếp. Có lúc chen lấn nhau để tránh gặp những thằng ăn nhanh như heo, tụi nó mà ngồi chung mâm có mà đói.
        Khi  đứa nào nhận được tiền viện trợ của ông bố, bà mé chi viện thêm để cải thiện ăn tươi thì cứ như là mở hội. Kéo cả đàn vào quán chén mấy cái bánh tà dạt, húp sồn sột nước mắm thật, hay ăn ngon lành mấy đĩa rau xanh, nếu có con sâu nằm trong đó vẫn bình thảng chứ không la làng như bây giờ , nào chê  rau không sạch, có chất tăng trưởng này nọ.
       Khuya về, tạt vào công viên của trường, một thằng lên phòng xách cây đàn gi-ta xuống rồi chụm nhau rên rỉ nhạc Trịnh: ”Em còn nhớ hay em đã quên ? Nhớ Sài gòn mưa rồi chợt nắng. Nhớ phố quen biết tên bàn chân…”. Hát đến khi có thằng ngáp rồi tự động ủ rủ về phòng . Nằm chưa kịp chợp mắt thì nghe tiếng kẻng tập thể dục, dành phải bật dậy  ra sân ngay …nếu không tháng ấy bị quở phạt hay cắt phần ăn thì có mà khổ. Nẫu  nhớ mãi thằng bạn có tên P…  ú, nó ú vì sỉnh , đầy chứ không phải nhờ nạp đầy đủ cô gái Hà lan như bây giờ. Nẫu còn nhớ bài thơ của nó viết cho báo tường của lớp.  Chỉ vài câu , nhưng ban biên tập cho đăng ngay vì  nói lên được… cái gọi là thực trạng của kí túc xá thời bấy giờ.
Keng , keng …
Cứ ngở… tiếng kẻng cơm.
Ai ngờ… kẻng thể dục.
….Mình dân xứ nẫu thứ thiệt , nói tiếng đặc sệt quê  mùa. Một hôm ,  thầy dạy môn Hình học gọi Nẫu lên  trả bài giải bài tập . Nẫu vẽ hình chóp S.ABCD,  miệng nói: :”Đây là hình chớp có đỉnh êt (S),  đáy là tứ giác a, bơ (b) , xơ (c) ,dơ (d)…lớp bắt đầu có tiếng xì xào, Nẫu ngỡ tụi nó  đang ngưỡng mộ  nên  càng hăng tiết thao thao xổ ra một tràng tiếng nẫu , cả lớp hôm đó được dịp ôm bụng nhau cười ngặt nghẽo, thầy giáo không nói gì vì cũng đang lo ôm bụng mình .
      Sau này,  Nẫu mới biết cái hớ của mình và điên tiết lên khi phát hiện được thằng Na. dân Quảng Ngãi cùng phòng với Nẫu cười  nhiều nhất. Phòng Nẫu có bốn đứa nó không ủng hộ thì thôi lại cười , mới chết.. Thế là đòn trả thù bày ra:
       Hôm  đó, trong phòng có đầy đủ bốn thằng,  mình nhờ thằng S . gi- ta ôm đàn, Thằng T cầm hai nắp xon ngồi trên giường tấng cao nhìn xuống, còn chính hắn ngồi trên giường há mỏ, trố mắt nhìn từng đứa. Nẫu  tằn hắng , cất tiếng trịnh trọng ra vẻ MC xướng ngôn viên:
-         Đây,  là đài phát thanh Quãng nghễ, chương trình nói tiếng Quảng nghễ, bắt đầu.
Thế là tiếng đàn gi -ta của thằng S năm dây xổ ra từ tay của nó kêu loàng xoàng, trên giường hai nắp xon của thằng T kêu loảng choảng,  đột ngột dừng lại,  Nẫu tiếp tục:
-         hê lần hê là bốn.
Tiếng thằng S,  dịch theo:
-         Tức là, hai lần hai là bốn.
Tiếng đờn , tiếng nắp xon nhịp theo reng reng , dưt đoạn. Nẫu nhìn mặt nó ra chiều nghiêm túc, tiếp:
-         Hê mư hê ké.
Thằng T trên giường cũng buột miệng, gào lên:
-         Tức là, hai mươi hai cái.
Ôi  thôi, tới đó thằng Na tức gáy lên , đứng dậy thấy cái đẩu quơ cái đẩu , thấy cái chẩu quơ cái chẩu  liệng  tới tấp lên ngừ thằng Nẫu tôi.
         Vui,  thời ấy chơi nhau sát ván nhưng rồi ôm nhau cười ha hả, chứ không như  cho xin tí huyết vì mày nhìn đểu tao như bây giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét