Hôm 1/5 vừa rồi tụi học sinh cũ của Nẫu chủ nhiệm đầu tiên đã lôi Nẫu vào họp chung lớp với tụi nó, để có cái mà kính thưa : “ Thưa thầy chủ nhiệm, người mà lớp em diễm phúc được thầy chủ nhiệm theo suốt ba năm học vun trồng….” Nghe nói thằng MC này hiện nay nằm trong ban tuyên huấn nào đấy nên lời của nó ngọt như mía lùi. Ai không biết mấy ông giáo mới ra trường dạy và kiêm chủ nhiêm lớp là cực hình cho tụi nó , có theo đè tụi nó như mấy ông thúc thu thuế thì có, đừng hòng nói vun trồng với vun đắp. Hết màn thưa đến màn tặng quà, chúc mừng bài bản ra phết; đến màn nhậu là xôm ra trò, zô, zô thấy thích.
Đang nhậu, thấy thiếu vắng thằng T nổ, có nó nổ nghe vui hơn, thế là nhắc đến nó . Thằng L ngứa tay bấm máy mở loa, gọi : “ Alô… Bạn T đó hả? Hôm nay quên họp lớp nha, thầy chủ nhiệm đang nhắc bạn đấy!”
Tiếng thằng T nổ vọng ra từ loa điện thoại:” A! Tao đang lên máy bay, ra Bộ họp nè!”. Trời, đúng là nổ, vừa khoe đi máy bay vừa khoe ra Bộ họp. Cả bàn nhậu bỏ đũa cười rung rinh , lắc lư cả bàn ghế, có thằng cười ló cái cọng bún lòi ra lỗ mũi. Thằng L cướp máy gọi lại:” Alô, cảm ơn mày nha, tao vừa mắc cổ xương gà, nhờ mày thông báo đang đi máy bay ra Bộ họp nên tao sặc ra rồi!”. Lại một dịp cười ngả nghiêng nữa. Đúng là đời dạy khôn nó! Hồi xưa nó học lẹt đẹt, tuần nào cũng bị bắt làm kiểm điểm vì tội copy. Nổ như vậy mới xứng đáng, mới mau làm quan được..Có nhiều bạn chơi Blog gọi “Nẫu ơi! Gửi tặng mình cái hình coi!”. Nẫu đếch có cái hình quái nào, thế mà tụi học trò ngày nay mở Abum ra khoe nào vừa mới đi công tác ở một đất nước xa xôi nào đó với sếp A trên cục, trên bộ có cái hình chụp chung, trông hình thấy nó oai, oách kinh khủng. Đúng là đời dạy nó khôn ra!
Thằng H bỗng dưng nhìn chăm chăm vào mặt Nẫu hỏi:” Thầy còn nhớ em không?”. Chưa kịp trả lời có đứa nhảy phóc vào mồm:” Thầy chỉ nhớ thằng học giỏi và thằng hay nhảy rào bỏ học như tao thôi, nhớ mày làm gì!”. H đáp trả lại: “ Nhưng mà tao đặc biệt, thầy cho tao hai con zero một lần” . Nẫu chưa kịp nghĩ ra, nó kể như mới xảy ra ngày hôm qua:” Hôm đó, thầy gọi em lên giải bài tập cũ thầy cho về nhà, em không giải được, thầy cho em con zero rồi hét: “ Đi xuống!”. Lúc ấy em ức vì mình quá chủ quan khinh thường về nhà không chịu giải trước , nên hậm hực, em có ném mạnh viên phấn xuống bục rồi mới xuống chỗ ngồi, thế là thầy giận, thầy mắng em là vô lễ này nọ, thầy lấy sổ điểm ra nhìn em, nói to cả hai phòng học bên cạnh cũng nghe : “ZERO, VÔ LỄ!”. Quên rồi!. Không biết nó nói thật hay đùa! Cũng có thể lắm, vì lúc ấy mới ra trường, ra sức thi đua mà, hơn nữa lúc ấy nhìn đời cứ như phơi phới:
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ.
Mặt trời chân lí chói qua tim.
Cái thời ấy, học trò và phụ huynh sợ thầy úm, thầy chiếu tướng lắm, nên nhà có đám giỗ không dám quên thầy cô, phải có mâm cỗ dành riêng cho thầy cô giống như mâm cúng các bác vậy. Vì thế có giai thoại đứa học trò làm văn tả người thầy giáo như thế này:” Hôm qua nhà em có đám giỗ, có một “bầy thầy” và môt “ lũ cô” đến nhà em ăn cỗ….”
Thời ấy, cứ thầy nói trò nghe, thầy đọc trò chép (qua bao lần đổi mới mới đổi, ngày nay thầy ra sức trổ tài biểu diễn nhấp nháy trên màn hình để có cái gọi là ứng dụng công nghệ thông tin, còn trò cố dụi mất ra mà nhìn). Học trò lúc ấy lỡ mở miệng ra phản biện là : Hỗn!. Láo!
Có lần Nẫu đang say sưa giảng bài, nghe tiếng ồn dưới lớp , nhìn xuống thấy em TT đang quay xuống bàn dưới nói chuyện, Nẫu quát:“ TT đứng dậy, lên đây!”. Nó ngồi im.” Tôi nói lại một lần nữa, mời cô đứng lên!”. Trời ạ! Nó không nhúc nhích. Tất cả các cặp mắt đổ dồn vào nó. Mặt nó đỏ ửng lên. Nhưng chắc không đỏ bằng mặt thầy Nẫu giận tím gan lúc này: “ Cô có nghe không? Nếu cô không đứng lên, tôi sẽ bỏ lớp! MỜI CÔ ĐỨNG LÊN!”. Nẫu gằn từng tiếng một rít qua khẽ răng, nhưng em ấy lại cúi gầm mặt xuống bàn khóc thút thít. Nghe tiếng khóc, tay chân Nẫu rụng rời, hoảng lên, vứt mạnh viên phấn lên bàn kêu khô khốc, Nẫu lặng lẽ ra khỏi cửa lớp bỏ lại đằng sau tiếng vỡ òa như đàn ong vỡ tổ.
Lên phòng hội đồng, uống vội ly lước trà sao mà chát, đắng trong cổ họng. Chưa kịp ngồi, hai nàng ngồi bên cạnh TT theo lên, một nàng đứng trước mặt Nẫu hai tay múa, chân dậm dưới đất miệng nhõng nhẽo: “ Thầy nè, bạn ý, bạn ý, có chuyện…”. Nẫu trừng mắt lên, nạt:”Chuyện gì? Tụi em bênh vực nó hả? Vô lễ đến thế chứ chuyện gì?”
“ Không phải, bạn ấy đang có chuyện, tới tháng đấy thầy, quần trắng, áo dài trắng và lỡ…kẹt…kẹt…thầy không tâm lý chút nào, thầy xấu!”. Đang há hốc nhìn đứa này đứa nọ đệm thêm: “ Thầy lèo, thầy ác!”.
Trời! Đúng thời ấy chưa có quảng cáo ra rả trên TV rầm rộ nào là Kotex, Diana…như bây giờ.
Đáng đời cho thầy Nẫu, người lúc nào cũng quy chụp tội này nọ cho người khác giống như mấy ông quan ưa thói hống hách, nịnh trên, nạt dưới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.