Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Cha ơi hãy quất vào mông con đi



Chiều nay ra thăm mộ cha. Không gian yên tỉnh, vắng vẻ . Nhìn di ảnh cha, hằn lên ấy một thời cơ cực không kìm được nước mắt dâng trào.
      Trên đường về,  những kỉ niệm thời thơ ấu bên người cha vẫn hiện ra như mới xảy ra ngày nào. Những đòn roi dạy bảo của cha, con nhớ mãi. Cha ơi, con nằm xuống để cha quất vào mông con những đòn roi như ngày nào cha nhá..
…Cái thời ấy, thời Nẫu còn cắt cỏ chăn bò. Vào những buổi chiều  nằm sải mình bên gốc rạ, hương lúa vừa gặt vẫn còn ngan ngát mùi thơm  Nẫu say mê ngấu nghiến đọc quyển sách tuổi thơ học làm người: Tâm Hồn Cao Thượng. Những nhân vật,  những người cha khuyên bảo con làm người. Những tấm lòng, những điều bao dung cao thượng đã thu hút Nẫu quên đi con bò của mình bỏ đi nơi khác, dậm phá ruộng lúa người ta.
-Nẫu ơi! Mày đâu rồi, về đây tao bảo..
Tiếng của cha giận dữ ở đằng xa làm Nẫu bừng  tỉnh thoát ra từ cuốn sách. Vừa kịp đứng dậy  cha  đến nơi quất cho Nẫu vài roi đòn vào mông đau điếng. Nẫu vụt bỏ chạy.
Sợ bị đòn tiếp, chạy về nhà, Nẫu chun tọt vào đống rơm sau vườn, lấy rơm che kín mình chỉ chừa con mắt ra  đọc tiếp Tâm Hồn Cao Thượng.
      Nghe ông hàng xóm và cha nói to tiếng làm Nẫu biết lỗi, buồn , rồi ngủ thiếp.
Trong mơ màng Nẫu nghe tiếng mẹ: “Ông đánh nó rồi ông đánh tui luôn đi, nó chạy đâu mà chưa về nè trời, ông không đi tìm nó mà ngồi đó nhìn cái gì hả?  “
  Nhìn qua kẽ hở thấy mẹ ngồi bên hiên thềm khóc thút thít,  Nẫu giả vờ làm tiếng mèo ngao, mẹ đứng lên mứng rỡ, nhìn chung quanh , nói to:” Nó về rồi ông ơi, coi thử nó ở đâu?”
  Chỉ duy nhất có mẹ biết Nẫu giả tiếng mèo kêu , tiếng mèo kêu nũng nịu , tiếng mèo kêu vờn nhau trong bầy, tiếng mèo kêu gọi đực trong đêm khuya giống con nít  khóc, Nẫu giả tuốt, y chang.
    Cũng vì giả tiếng mèo kêu mà Nẫu bị sưng đầu. Hôm đó cha  đang ngủ trưa trên chiếc chõng tre đặt sau hè , gió nồm , nam thổi mát lạnh cha  ngủ ngon lành . Nẫu mon men lại dưới chân ông lấy tay khều dưới bàn chân , giả tiếng mèo kêu ngao ngao, rồi vội cúi người xuống trốn dưới gầm giường,  cha bị nhột cụm chân lại, kêu quát lên tiếng “mèo” rồi lại vẫn ngáy khò khẽ. Nẫu  ngẩn đầu lên tiếp tục khều chân cha mạnh hơn.  Bỗng Nẫu bị chân cha hất bắn tung ra dập đầu xuống sàn nhà. Cha  hốt hoảng thức dậy sau cái phản xạ tự nhiên tưởng tôi là con mèo thật.
…….Nẫu còn nhớ mãi, người ông. Ông nội tôi, có chòm râu trắng. Cái chòm râu ấy hiện nay tôi vẫn còn thích, tôi nguyện khi mình về hưu tôi sẽ để râu như ông, mái tóc bạc sớm với cái chòm râu trắng tôi sẽ làm ông bụt để hù con nit như ông tôi thuở nào.
    Nẫu nhớ mãi những hình ảnh nực cười của ông tôi, vì ông có cái “biệt tài” không ai có. Khi ông đang đi, hoặc đứng, có cháu nào chạy lại tíu tít cầm tay ông gọi ông ông,  thế nào  ông cũng cầm tay cháu đưa ra sau đít mình …rồi làm kêu cái …bủm . Chúng tôi phải chạy ra xa không thì ngửi cái thối râng trời của ông . Thế mà cháu nào cũng thích ông ban cho cái ấy,  rồi cười ngả nghiêng, ngoặc nghẽo.  Ông có cái hay nữa, khi nằm  tréo chân trên giường, tay quạt phành phạch ( lúc ấy không có quạt máy), nhưng tự nhiên xổ ra một tràng kêu bạch bạch, bùm bùm từ người ông như súng đại liên, rocket. Mùi thuốc súng thối kinh khủng.
         Một buổi chiều nọ, cha mẹ đi vắng, Nẫu và em gái ra vườn nghịch lấy cuốc đào khoai lang.
Nẫu vừa cuốc trên giồng khoai ló mấy củ khoai lang ra ngoài , em gái vội cúi người xuống nhặt, nhát cuốc thứ hai ….cuốc trúng vào đầu em. Nẫu lúc ấy còn nhỏ nhưng biết  kìm được nên nhát cuốc chỉ đi nhẹ qua trán , nhưng máu vẫn chảy. Nẫu khóc, la lên: ” Ông tám ơi, Bác năm ơi, thiếm sáu ơi…’’ Mỗi người hàng xóm bên cạnh nghe tiếng kêu hốt hoảng vội chạy tới…Nẫu chạy tuốt, chạy vô rừng trốn.
  Chiều tối mon men về , lẻn vào dưới gầm giường của ông ,  ép sâu vào tường  nằm im lìm, nín thở nghe ngóng …. Nghe tiếng cha đi qua đi lại càm ràm, ông nằm trên giường , cất tiếng nói bảo với cha của Nẫu:” Nó nhỏ zậy mà lanh đấy, nó kêu toáng lên mấy đưa em mày tới kịp , rầu nó bỏ trốn…đừng đánh nó!”.
   Nói tới đó , trên giường súng liên thanh của ông nả đạn liên tục bùm bùm, bạch bạch….Ôi mùi khói thuốc súng, chịu không được, Nẫu chui ra đầu hàng.
…..Cha ơi, thời ấy khổ quá!  Sau này con tưởng gia đình mình đang là dạng ” bần cố nông” nên con sẽ được ra làm quan cho cha bớt khổ. Quan đâu không tháy , giữa chừng trời trói tay chân con lại. Không ngờ đời cha ra đi vẫn còn thèm húp bát canh không nặng mùi đời. Gần kề tới ngày làm từng  giáp năm cha ra đi rồi.Con nằm xuống đây  hãy lấy roi quất vào mông con đi cha ơi! Con có lỗi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét