Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Tập 4:THẦY TRÒ ĐƯỜNG TĂNG HỘI NGỘ THẠCH SANH.


Khi đuổi kịp Thái Bạch Kim Tinh , Tề Thiên nắm vạt áo lão kéo lại hỏi:" Sư phụ ta bị nạn như thế nào , ông định đưa tôi đi đâu đây?". Lão Thái Bạch không trả lời, cho mây hạ từ từ xuống đất rồi đưa Tề Thiên đến một hang núi âm u, lạnh ngắt.
Đi một đoạn quanh co hai người dừng lại lắng nghe ở đâu đó cất lên tiếng đàn réo rắt và lời ca ai oán từ giọng của một người đàn ông :
Đàn kêu tích tịch tình tang
Tình tang réo rắt ngổn ngang rối bời
Đàn kêu ai oán ngất trời
Bất công , gian dối khắp nơi mọi tầng.
Đàn kêu đau xót bội phần
Nịnh trên hiếp dưới muôn phần gian manh.
Đàn kêu lúc chậm lúc nhanh
Quên dân, quên nước chỉ tranh lấy quyền.
Đàn kêu hai chữ đồng tiền
Thâm sâu đầu độc đảo điên thế này!
Đàn kêu xé ruột xát cay
Hồn thiêng sông núi lắt lay nơi nào?
Đàn kêu hai tiếng đồng bào
Lơ lơ láo láo tự hào đâu đâu
Đàn kêu khúc nhẹ khoan sâu
Niềm tin lơ lửng treo đầu trên không
Đàn kêu ơi hỡi Lý Thông
Thạch Sanh vắng bóng để ông làm càn.
Động lòng Tề Thiên bước vội đến nơi cất tiếng hát, hiện ra một cũi sát kiên cố bên trong giam cầm một chàng thanh niên mình trần chỉ mặc chiếc khố nhỏ bằng da thú, ngực vạm vỡ, cánh tay cuồn cuộn rắn chắc. Chàng trai dừng tiếng đàn quay mặt nhìn hai người lạ với ánh mắt ngạc nhiên. Tề Thiên tiến đến hỏi:
- Này, tên kia, nhà ngươi sao bị nhốt trong cũi vậy?
Chàng thanh niên nhìn Tề Thiên nói:
- Tôi là Thạch Sanh ở xứ này, bình thường tôi lên đây kiếm củi về bán để kiếm sống qua ngày. Nhưng gần đây không biết những nhóm bọn nào cấu kết với nhau kéo cả dàn máy cưa, đoàn xe tải ùn ùn đến đây chặt phá cánh rừng này lấy gỗ kéo đi. Rừng hết gỗ , rừng xơ xác rồi báo đài mới la ó tùm lum nên tụi quan ở xứ này kéo đến vu vạ cho tôi là lâm tặc bắt tôi giam vào đây rồi gán tôi cái tội phá rừng, phá tài nguyên này nọ.
Lão Thái Bạch nghe vậy nói:
-Hôm nọ lên Facebook, biết ở xứ nào đó vừa rồi bắt giam hai thằng bé chỉ vì đói quá ăn trộm hai ổ bánh mì, rồi kêu án bắt giam tụi nó đến hai ba năm tù ở, trong khi đó các ông quan làm thất thoát tiền thuế của dân tiền tỉ chả xi nhê gì, lấy cớ nói nhân thân tốt có công này công nọ nên miễn giảm. Cha chả thật là bất công!. Cứ như thế này , nhỡ sau này quan có mệnh hệ gì thì dân nó hả hê lại sao nói nó này nọ. Gieo nhân nào ra quả ấy mà.
Bổng có tiếng Bát Giới và Sa Tăng mừng rỡ gọi đến:
- Đại Ca, Đại Ca ,Sư phụ ở chỗ này.
Nhìn về hướng gọi, Tề Thiên thấy lấp ló bóng Bát Giới bên kia tảng đá, không chần chừ Tề Thiên phi thân cái vèo đến đó ôm chặt lấy Tam Tạng mừng rỡ hỏi:
- Ai bắt đưa sư phụ đến đây ?
Chỉ nghe vậy Sa Tăng nổi cơn giận dữ.
- Một lũ lon ton, Sư phụ không kịp can ngăn thì Sa đệ này cho tụi nó mỗi đứa một trượng về chầu Diêm vương.
Không chờ Sa Tăng trút hết cơn giận Tam Tạng bình thản thuật lại hết sự tình . Từ lúc khi Tề Thiên và Thổ địa rời bỏ công viên để đi tìm áo cà sa , một chập sau có một đoàn người không mời mà đến, ai cũng mang vẻ mặt lạnh tanh còn hỏi nhăng hỏi cuội. "Sổ hộ khẩu đâu?" rồi nào là " Giấy tạm vắng tạm trú?". Có ai biết là giấy gì. Tề Thiên nghe vậy liền hỏi lão Thái Bạch:
- Ông cũng là người quản lý trên thiên đình, ông có biết giấy tạm trú tạm vắng là gì không?
Nghe hỏi , lão Thái Bạch ngơ ngác một hồi rồi trả lời: " Biết, chết liền! ". Rồi ra vẻ trầm tư lão nói:
- Cái đó giống như cái ấn mà các ngài đi qua các nước, có ấn mới qua.
Nghe vậy Tam Tạng nói:
- Cũng vì những cái ấn này mà thầy trò ta qua bao nhiêu khổ ải vì nạn hạch sách, vòi vĩnh.
Tiếp tục thuật lại, Tam Tạng diễn tả trong số những gương mặt hình sự ấy có một người đàn ông bặm trợn cánh tay xăm hình chiếc đầu lâu . Nghe vậy Tề Thiên nhảy cởn lên chân này đá chân kia ,tay cào vào mặt cười khịt khịt.
- Thôi , thôi đồ đệ này hiểu rồi. Nó là thằng cha ở Động Đồ Cầm đấy mà .Lúc nảy đồ đệ đã gạt nó một vố nên nó trả thù đây. Thế chúng lấy cớ gì bắt sư phụ đến đây?
Bát giới đưa tay che mặt cười hí hí nói:
- Tụi nó cứ vòng vo hết đòi những cải sổ của nợ gì gì ấy, sư phụ thì lắc đầu không biết, vòng co mãi một hồi , điên tiết ngựa bạch ị ra một đống trong công viên. Thế là tụi nó bắt tội làm ô nhiễm môi trường nên dẫn cả thảy vào đây, chỉ có ngựa bạch chúng đưa đi đâu không rõ, không biết đã cho vô nồi nước sôi chưa ?
Nói đến đó thì bỗng văng vẳng trên không có tiếng Bạch Long Mã:
-Sư phụ, đồ đệ về đây!
Nghe chưa kịp dứt thì trước mặt hiện ra ngựa bạch chính là Bạch Long Mã dẫn theo lão già Đông Hải Long Vương xuất hiện.
Vừa kịp nhận ra Đông Hải Long Vương Tề Thiên nhanh nhẹn hô biến cây thiết bảng nhỏ lại như cây kim rồi vội vàng nhét vào vành tai sợ e lão đòi lại , rồi hỏi:
-Ông đến đây chắc có chuyện?
Bạch Long Mã vội vã trả lời thay:
-Khi bọn lon ton dắt đệ ra khỏi công viên , đệ hoá phép bay thẳng đến vương triều của bác ruột đệ là Đông Hải Long Vương đây để cầu cứu, nhưng nhưng không ngờ....
Đông Hải Long Vương tiếp lời:
- Hiện tại chỗ tôi xuất hiện con quỉ có tên là Phọt Ma , không biết nó có công lực gì mà quậy kinh khủng, nó hay ị bậy làm thần dân tôi tận dưới đáy biển sâu mà chết không kịp ngáp , lại còn ảnh hưởng đến loài người trần gian cũng ghê gớm, ai nấy cũng lo lắng, nhưng...
Thái Bạch Kim TInh chen vào.
- Vụ ấy dạo này lên mạng tui cũng biết, tác hại môi trường về lâu về dài rất nguy hiểm chứ không phải ị một tí tẹo như Thái tử Bạch Long Mã này đâu.
Tề Thiên nghe nói có quỉ dữ ở Đông Hải liền hỏi:
- Không có ai trị nó sao?
Nghe vậy Tam Tạng nói:
- Ngộ Không, con ra tay giúp chúng sanh làm phúc!
Đông Hải Long Vương mặt buồn nói:
-Khổ lắm , Chuyện này giống như chằn tinh năm nào. Dân lo lắng hậu họa , quan ra lệ cống nạp gái đẹp cho nó xơi mỗi ngày. Chỉ có Thạch Sanh trị nổi.
Nghe nhắc đến Thạch Sanh , mỗi người sực nhớ lại chàng trai đang nhốt trong cũi sắt nên lũ lượt kéo qua bên đó. Đến nơi nhìn thấy Thạch Sanh Tam Tạng chắp hai tay hỏi:
- Mô Phật, thí chủ bị nạn gì mà phải đày đọa thế kia?
Thạch Sanh chắp tay đáp lễ định trả lời thì bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, xa xa một tóp quân mang theo giáo mác khua vang, ngựa hí vang trời. Đi đầu tóp là một gã đàn ông ngồi trên lưng ngựa có cái bụng bự chà bá, trán hói, mắt ti hí ngó láo liên. Thạch Sanh nhìn gã chăm chú rồi thốt lên " Lý Thông!".
Gọi đến đó, Thạch Sanh bỗng cầm đờn lên gãy khúc:
Đàn kêu tích tịch tình tang
Mưu ma chước quỉ rõ ràng Lý Thông
Đàn kêu bao nổi bất công
Giả nhân giả nghĩa muôn phần thâm sâu
Đàn kêu bao nổi u sầu
Tranh công , lật lọng hiểm sâu thấu trời
Nghe tiếng đàn tới đó Lý Thông hét lên một tiếng ngã nhào xuống ngựa hộc ra một bụm máu tươi.

Tập 3:ÁO CÀ SA CHU DU


Khi Sa Tăng hô lên mất hành lý các trò Đường Tăng giật mình, Tam Tạng hốt hoảng:
-Mô Phật! Cái áo cà sa của ta!
Thổ địa rút A-lô ra bấm bấm rồi gọi, một lúc sau quay qua Tam Tạng nói:
- Huyền Trang yên tâm. Tôi và ngài Đại Thánh này sẽ đi lấy hành lý về , còn các thầy ở lại đây nhớ đừng đi đâu.. Đại Thánh, ngài mau mau biến thành người nghèo bần cố nông hay đầy tớ cũng được theo tôi để lấy đồ về.
Thổ địa nói chưa dứt Tề thiên rùng mình hóa thành lão cái bang thân hình còm nhom, tóc tai bù xù, áo quần rách tả tơi xộc xệch, vai mang bị gậy đứng chờ .
Thổ địa thấy vậy ôm bụng cười ngất làm bốn thầy trò Đường Tăng há hốc mồm ngạc nhiên. Dứt cười, thổ địa nói:
- Đầy tớ ở đây không phải nghèo xác xơ như vậy . Đại Thánh biến nhầm ông chủ rồi. Không thắc mắc , Ngài Đại Thánh nhanh biến ngược lại rồi theo tui kẻo trễ.
Nghe lời , Tề Thiên biến thành một đại gia đạo mạo áo quần chỉn chu ra vẻ người giàu có , thổ địa biến thành anh chàng tài xế rồi cùng hô biến theo chiều gió mất dạng.
Khi đến nơi có bảng hiệu " Động Đồ Cầm" Thổ địa và Tề Thiên cho chiếc Toyota đề mới thắng gấp trước cửa hiệu kêu cái kít rồi bước xuống đi thẳng vào quầy hiệu đòi gặp ông chủ tiệm.
Lúc sau một người đàn ông có vẻ bặm trợn, trên cánh tay để lộ hình xăm một chiếc đầu lâu bước ra, hỏi:
-Các ông cần chi?
Thổ địa trả lời:
-Chúng tôi muốn chuộc lại một gói hành lý mà tối hôm qua tại đây có người đem đến bán.
Chủ quán nhìn chăm chú hai vị đại gia giả dạng hồi lâu rồi hỏi trong gói hành lý ấy có những gì, Tề Thiên nói trong đó có chiếc áo cà sa.
-Đúng rồi, tối qua có người bán cho chúng tôi gói hành lý ấy , trong đó có chiếc áo tỏa ánh hào quang màu vàng nên chúng tôi đâm lo.
- Ông lo gì ?
-Các ông biết đấy , hiện nay đang xôn xao có lệnh sẽ huy động vàng trong dân. Tui là dân mà, nghe nói không có huy động vàng trong quan do đó để yên tâm tui biếu tặng gói đó cho quan giữ rồi.
Tề Thiên nghe nói vậy liền gằn giọng quát:
- Trong hành lý ấy không có vàng gì đâu, chỉ là chiếc áo cà sa của thầy tui thôi. Ông mau mau bảo cái lão quan gì gì đó trả lại cho chúng tui mau!
Nghe có vẻ trịch thượng, chủ quán nổi giận:
-Mấy ông giàu kể nào mà lên mặt ở đây hả?...
Nghe vậy, Tề Thiên quay mặt bỏ đi chỗ khác định bứt một chùm lông ở mông nhưng nghĩ lại loài khỉ không lông mông nên bứt vội một chùm lông chân rồi đưa lên tay thổi phù một cái hiện ra vài thẻ vàng 24k SJC . Bước vào đặt mấy thẻ vàng lên bàn kêu cái cạch rồi dõng dạc nói:
- Bao nhiêu đây đủ chưa?
Chủ quán trố mắt ngạc nhiên cầm các thẻ vàng lên cắn cắn ra chiều ưng ý , hí hửng nói:
- Các bác chơi xộp em chịu, bái phục. Các bác theo địa chỉ này lên nhà lão quan này mà lấy lại nha, giang hồ như tụi em vậy chứ còn nghĩa khí lắm. Đã cho thì không bao giờ đòi lại. Đây...đi đến đường...lão ấy có tên Quang Nhũng nằm trong hội " Trục Lợi " của tụi em đấy.
Tề Thiên và Thổ địa vội vã bước ra xe, nổ máy vọt cái vèo để lại một làn khói khét lẹt làm chủ quán ngơ ngác thán phục, nhưng rồi hốt hoảng không thấy mấy thẻ vàng trên tay lúc nãy mà thay vào đó mấy sợi lông ngọ nguậy, rồi lông cũng biến mất.
Đến nơi, Tề Thiên đứng sững trước biệt thự đồ sộ rộng lớn , hàng cây xanh phủ dọc theo hàng rào bê tông bao bọc kiên cố. Cổng sắt to dựng đứng khép kín . Bên ngoài tiếng xe chạy ồn ào nhưng bên trong khuôn viên yên ắng, không thấy một bóng người bên trong. Tề thiên nói với Thổ địa:
- Ông ở đây tui biến thành con chuột vô trong đó thăm dò như thế nào.
Thổ địa nghe vậy can ngăn:
- Đại Thánh không muốn sống hả, trong đó có con chuột cống to đùng đấy.
- Sao ông biết ? . Thế thì tui biến thành con sâu.
- Tui ăn chuối ở đây hoài, cái gì mà không biết. Cũng không được, bên trong là một con sâu khổng lồ đấy. Đại Thánh biến thành con muỗi đi, còn tui vô chém vài trái chuối , sáng chưa ăn gì.
Nghe vậy Tề Thiên rùng mình hoá thành con muỗi bay thẳng vào bên trong biệt thự, Thổ địa hoá nhỏ người lại rồi nhảy phóc lên bàn thờ thổ địa bẻ chuối ăn ngon lành.
Tề Thiên bay dạo trong phòng đầy đủ tiện nghi, bàn ghế tủ giường đều thuộc loại gỗ quí giá , trang hoàng lộng lẫy như cung vua phủ chúa mà thầy trò Đường Tăng đã kinh qua.
Bỗng nghe tiếng điện thoại bàn đổ chuông, Tề Thiên bay về hướng đó thấy một người phụ nữ đẫy đà thuộc dạng U50 bước tới cầm điện thoại , Tề Thiên bay nhanh đậu trên đầu chiếc ống nghe:
-A lô, có chuyện gì hễ ông?
- Tối nay tôi định đem cái áo cà sa của thằng Động Đồ Cầm vừa gửi cho nhà mình , để đem biếu cho sư thầy Thích Từ Thiện lấy lộc, nhưng tối nay tôi mắc họp đột xuất rồi.
- Vậy ông bảo tôi làm gì, cái áo đó ông giữ mà.
- Tôi nhớ hình như cất trong két sắt đó.
- Két sắt nào?
- Nhà mình có mấy két sắt mà bà hỏi tôi vậy. Từ ngày mình mua nhà ở nước ngoài cho thằng Xuân Tóc Tỉa để nó đi du học còn tiền gửi nhà băng cho nó giữ , két sắt trống trơn, ăn trộm vô nhà mình chỉ biết khóc thầm chứ đừng nói vô kiểm tra kê khai tài sản....
- Thôi, thôi, ông liệu cái mồm đấy. Bây giờ ông muốn gì, đừng nói bảo tôi lên chùa nha. Khi nào cúng chùa mà không được , hả ông?
- Không, ý tôi nói bà đi lại két sắt kiểm tra thử tôi có cất nó trong đó không. Hiện nay già rồi cứ lẩn thẩn quá, nếu không bà coi thử tôi giấu nó ở đâu, cái gì tôi giấu bà cũng tìm ra được mà.
- Tôi hiểu rồi, lẩn thẩn vậy mà khi nói đến về hưu là sợ , tôi cúp máy đây.
Tề Thiên bay vội đậu trên gò má bà chủ nhà, bốn chân tự dưng dính chặt trên lớp son dày , hốt hoảng Tề Thiên đốt một cái trên làn da , bà chủ vội lấy tay phủi nhẹ Tề Thiên thoát ra bay theo đến chỗ két sắt. Khi bà chủ nhà mở tủ thì ánh hào quang bên trong của chiếc áo cà sa tỏa ra , Tề Thiên định hiện nguyên hình giật lại, nhưng kịp kiềm chế . Chờ bà chủ đóng cửa tủ và bỏ đi một lúc, Tề Thiên hiện nguyên hình rút cây thiết bảng giấu trên vành tai hô biến thành cây tuốt nơ vít nhưng không tìm được cái ốc nào để vặn. Xoay xuể một hồi không xong Tề Thiên đưa cây thiết bảng biến thành cây kim khổng lồ để dùi như dùi lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân thuở trước .Hì hục mãi đành bó tay, Tề Thiên biến lại con muỗi bay đến bàn thổ địa thuật lại câu chuyện cho lão thổ địa nghe . Thổ địa nghe xong nói:
-Tui biết chùa của Thích Từ Thiện trù trì ở núi Hắc Lâm , chờ khi áo cà sa đến đó ta lấy lại không muộn. Hay bây giờ chúng ta lại công viên đón sư phụ đến chùa luôn, đi Tây Trúc cũng theo hướng đó đó.
Tề Thiên nghe nói có lý cùng lão thổ địa rời khỏi biệt thự , người thì cân đẩu vân, kẻ độn thổ trở về công viên. Khi cả hai đến công viên không thấy Tam Tạng , Sa Tăng, Bát giới đâu và cả ngựa bạch cũng không để lại dấu vết . Tề Thiên định gọi thì trên thinh không bỗng có tiếng:
- Bớ Đại Thánh , hãy theo tôi đến cứu sư phụ.
Ngước nhìn lên thấy lão Thái Bạch Kim Tinh tóc râu dài đều trắng toát, tay phất trần vội vã bỏ đi. Tề Thiên chắp tay cáo từ lão thổ địa rồi cân đẩu vân đuổi theo lão Thái Bạch.

Tập 2: CHUYỆN TRÒ LÃO THỔ ĐỊA VÀ BỐN THẦY TRÒ ĐƯỜNG TĂNG.


.


Nhắc lại bốn thầy trò Đường Tăng tối hôm ấy phải ngủ tạm ở công viên. Đêm khuya trời chưa sáng hẳn , công viên vắng lặng , bên kia đường chị lao công đang quét rác , tiếng chổi khua vang rột rẹt xao động lòng Tam Tạng . Bỗng nghe văng vẳng tiếng lão thổ địa :
-Dậy mau, bớ Huyền Trang.
Tề Thiên, Bát giới nằm yên mở mắt quan sát. Tam Tạng lôm côm ngồi dậy dáo dác hỏi:
-Ai đó, sao biết tên ta, gọi ta dậy để làm gì?
-Tui là thổ địa ở đây. Gọi các ngài dậy để mách bảo các ngài vài câu chuyện mà tối qua tôi quên nói.
Bát giới cục cựa,ve vẩy hai tai càm ràm:
-Tưởng đâu chuyện gì, trời chưa sáng mà đánh thức người ta dậy.
Thổ địa nghe vậy, hướng mặt về chỗ nằm của Trư Bát Giới nói:
-Sẵn đây mời các thầy chập nữa đi uống cà phê và ăn sáng luôn. Các thầy đi ngang qua đây mà tui nín thinh không mời mọc gì lại khó coi. Không chừng các thầy lên Facebook nói xấu tui nào không hiếu khách này nọ.
Nghe nói ăn sáng Bát Giới tung người ngồi dậy, há mồm ra ngáp một tiếng dài , lấy hai tay vỗ vào bụng bự của mình mấy cái rồi nói:
-Lão thổ địa tốt dữ a.
Tam tạng hỏi:
-Mô phật. Ngài định dạy bảo chúng tôi điều gì?
Lão Thổ địa ra điều bí mật thì thầm bên tai Tam Tạng:
-Xứ này đang thời điểm có chuyện bất lợi cho các thầy. Đêm qua tại đây các thầy gặp toàn " cô hồn các bác" nên không ai để ý sợ các gương mặt của đồ đệ thầy, nhưng ngày hôm nay ra đường tôi mong các thầy giấu cái mặt khỉ mặt heo mặt ếch đi kẻo mang họa. Nhất là mặt của ngài Đại Thánh.
Nghe đến đó, Tề Thiên đứng phắt dậy bước nhanh đến chỗ Thổ Địa cầm lấy tay ông ta lắt lắt hỏi vặn:
- Cớ gì ta phải giấu mặt hả? Nói mau.
Lão Thổ địa sợ sệt nói:
-Đại Thánh bớt nóng, chuyện này dài lắm, tui tóm tắt thế này ngài hiểu. Vừa rồi toà trọng tài Quốc tế PCA gì gì ấy phán quyết về vụ kiện ở Biển Đông không công nhận đường lưỡi bò hay lưỡi trâu gì ấy ở xứ thầy Huyền Trang đây...
Sa Tăng nghe vậy chen vào:
-Ông cứ nói , xứ nào của sư phụ còn xứ nào không phải của tụi tui? Hơn nữa cái lão Ngưu Ma Vương bị Na Tra túm cổ ở Hỏa Diệm Sơn đem về trời nhốt rồi , còn cái lưỡi trâu nào nữa ở đây?
-Sa Ngộ Tịnh không biết đấy thôi, vừa rồi có ông quan xứ này tiết lộ ngài Đại Thánh sinh ra ở Ngũ Hành Sơn Đà Nẵng có đúng vậy không Đại Thánh?.
Tề Thiên nghe vậy thích thú nhảy đổng lên cười khịt khịt:
-Ta do trời đất sinh ra, không ở xứ nào cả. Ai quơ vào nói bậy bạ đấy!.Thôi, ông nói vòng vo quá. Ông nói lẹ coi , tại sao dân xứ này sợ mặt ta?
-Từ từ bình tỉnh tui nói . Thật ra trước đây cái bản mặt Đại Thánh tụi nhỏ xứ này mê lắm, thích hơn hot boy nữa nhờ có ông Lục Lục gì gì ở xứ sư phụ này thủ vai ngài Đại Thánh trên màn bạc ăn khách lắm, hè nào trên TV cũng chiếu lại...
Tề Thiên nghe vậy nổi đóa, hét lên:
- Cha chả, cũng vì con Lục Mỹ Nhĩ Hầu giả dạng ta mà thầy trò ta suýt phải chia tay, bây giờ còn có cái con Lục nào nữa đây?
-Không, ông này chỉ là diễn viên thôi, bốn thầy trò các ngài đều diễn viên đóng vai ...như xem hát kịch các ngài biết đấy mà.
Tam Tạng nghe vậy, bình thản hỏi:
-Nghệ sỹ chứ gì, nhưng liên can gì đến xứ này mà dân thấy chúng tôi phải sợ?
- Không phải sợ các ngài mà họ muốn tẩy chay ông diễn viên ấy lên tiếng ủng hộ đường lưỡi bò nên tui e rằng họ sẽ ghét lây ngài Đại Thánh.
Nghe đến đó Tề Thiên mặt mày nhăn nhó nói:
- Tui hiểu rồi , cái đường lưỡi bò gì gì ấy chắc có nhiều hoang tưởng không rõ ràng , nhập nhằng đúng không? Để khi nào tui lôi Lão Ngưu Ma Vương và Tứ Hải Long Vương hỏi rõ nguồn cơn ra sao. Thôi, tui nghe lời ông chúng tôi sẽ biến thành các sao Hàn Quốc như Xinchohun, Hunchoichut, Xinchutlat để ngài dẫn đi ăn sáng, được chưa....Bát Giới còn ham ngủ, để Bát Giới ở đây giữ hành lý , ta đi.
Bát Giới nghe nói vậy, nhảy dựng lên:
- Đại ca, Đại ca tính gạt đũa đệ hả? Sa đệ mau mau dọn hành lý ta lên đường!
Bỗng nghe tiếng Sa Tăng cất lên đầy hốt hoảng:
- Nguy rồi sư phụ ơi! Hành lý bị mất cắp rồi.
.....................
Chuyện sẽ xảy ra như thế nào mời đọc giả xem tập tiếp theo:
BÁT GIỚI BỊ NGỘ ĐỘC THỨC ĂN.

THẦY TRÒ ĐƯỜNG TĂNG LẠC VÀO CÔNG VIÊN.


.


Nhắc lại bốn thầy trò Đường Tăng vừa dừng chân ở một khu công viên thì trời cũng vừa tối. Đi đường dài mệt mỏi nên bốn thầy trò im lặng không ai nói một lời. Những ngọn đèn treo trên trụ dọi ánh sáng vào công viên có chỗ sáng chỗ mờ làm Tam Tạng rụt rè chân bước dò dẫm thận trọng. Trư Bát Giới nhanh chân bước đến ghế đá còn trống nằm ình ra, gác chéo hai chân nhịp nhịp ra chiều thích thú nói:
-Sư phụ, Đại ca, Sa đệ , lại đây nghỉ đã.
Bỗng nghe có tiếng rên hự hự ở dưới gốc lùm cây bên cạnh. Tam Tạng ngóng một lúc rồi quay qua Tề Thiên nói:
-Ngộ Không, con coi thử có ai gặp nạn mau cứu họ làm phúc, chỗ ấy tối quá thầy không nhìn thấy gì .
Vừa rồi đi trên đường , ánh sáng những ngọn đèn chói mắt làm thiên nhãn của Tề Thiên nổ đom đóm vì ảnh hưởng mấy trăm năm giam cầm trong lò Bát quái của Thái Thượng Lão Quân. Tề Thiên dụi mắt lia lịa , quay qua Trư Bát Giới bảo:
-Bát Giới, mau đến đó xem sao?
Trư Bát Giới miễn cưỡng đứng dậy xách bờ cào lên vừa đi hướng chỗ lùm cây vừa càm ràm.
Đến nơi , quay lại Bát Giới cười tủm tỉm vẩy tay gọi Sa Tăng: "Sa Đệ , Sa Đệ". Sa Tăng thận trọng mang cây bảo trượng đến chỗ Trư Bát Giới chỉ, Sa Tăng thấy hai cặp nam nữ ôm nhau lăn lộn hì hục, tiếng người nữ rên như khóc. Sa Tăng thấy vậy lùi lại từng bước đến nói nhỏ vào tai Tam Tạng:
-Hung kiết dữ a, bạch sư phụ, một thằng vũ phu đang đàn áp một nữ nhi.
Tam Tạng nóng lòng định bước đến xem sao thì gót giày hình như bị vướng cái gì, Tam tạng cúi xuống rút từ bàn chân mình ra một ống tiêm chích còn dấu máu. Sa Tăng thấy vậy nói khẽ:
- Đây là một phi tiêu còn đọng máu, ắt có một mạng người đâu đây. Sư phụ cẩn thận. Đại ca, Đại ca mau giúp sư phụ.
Một đôi nam nữ đi ngang qua nghe thấy vậy cười ha hả :"Các vị hòa thượng ngố ". Biết bị cợt nhã , Sa Tăng tức giận hét lên : " Thằng oắt con kia, không thấy xâu chuỗi đầu lâu trên cổ ta hả?" . Nghe vậy đôi nam nữ cười ré lên " Sợ cái con khỉ khô , trên mạng chơi game tụi tui thấy hoài". Nghe hai từ khỉ khô Tề Thiên điên tiết hai tay cào cấu vào mặt thở ra khẹt khẹt, giơ cây thiết bảng lên định cho đôi nam nữ kia một gậy, nhưng kịp dừng lại khi nghe tiếng Tam Tạng can ngăn : " Ngộ Không , chế manh động!. Nam mô a di Đà phật".
Lúc này cũng tại nơi lùm cây Bát Giới đứng ngơ ra nhìn đôi nam nữ đang lăn lộn. Tự nhiên nhớ lúc làm rể tại Hoa Trang nhà lão Cao, Bát Giới nghĩ đến đó cười khịt khịt, vô tình để lộ ra tiếng to làm đôi nam nữ giật mình. Người con trai thấy vậy lấy đá ném túi bụi vào chỗ nấp của Bát Giới, Lão Trư hoảng hốt nhảy cà tưng cà tưng đến chỗ ba thầy trò đang chờ, Sa Tăng hỏi:
- Sao rồi nhị ca, Có án mạng xảy ra không?
- Xảy cái con khỉ...à không, Tụi nó không sợ cái mặt heo của ta như các chỗ khác , không biết đây là xứ nào?
Nghe vậy Tôn Ngộ Không dựng cây thiết bảng xuống đất dộng dộng mấy cái, một luồng khói trắng từ dưới đất bay lên hiện ra lão Thổ địa lùn tịt đứng chờ lệnh. Đồng thời bỗng đâu có bốn cô gái ăn mặc nghèo nàn trống trước hở sau , mặt mày son phấn, mùi hương nồng nặc xuất hiện , họ lần lượt nhìn bốn vị đường tăng rồi cùng hỏi " Đi không anh?". Tam Tạng thấy các nàng ăn mặc như vậy nghĩ chắc nghèo khổ nên động lòng trắc ẩn , dù trong lòng có chút thẹn thùng, Trư Bát Giới thích thú ra mặt hỏi"Đi đâu hả các vị cô nương? " . Các nàng đấm lưng nhau cười khúc khích " Dạ , đi tàu nhanh ạ ". Lão Thổ địa đứng lâu chờ lệnh Tề Thiên không thấy ai hỏi gì quay qua Tam Tạng nói: " Các vị hoà thượng cẩn thận , chỗ này lợi hại hơn Động Bàn Tơ của bảy con nhện thành tinh đấy ". Nghe nói vậy các nàng nhìn Thổ địa xí một cái rồi bỏ đi, Trư Bát Giới nhìn theo nước dãi trong mồm tuôn ra xối xả.
Tề Thiên nhìn Thổ địa rồi lên tiếng hỏi ở đây là đâu mà con người không còn sợ cái mặt quỉ của Sa Tăng, mặt khỉ mặt heo của các lão, rồi thuật lại tất cả những gì vừa mới xảy ra, nghe xong lão thổ địa sụt sùi nhìn Tam Tạng nói:
-Thưa trưởng lão, xứ này rất lạ , cái mà ngài vừa giẫm chân lên gọi là kim tiêm chích xì ke ma túy đấy ạ , nó độc hơn nhiều các loại phi tiêu. Còn đôi nam nữ ôm nhau, ở đây họ gọi là sex , còn nhìn như lão hoà thượng này họ gọi là xem phim con heo.
Bát Giới nghe vậy cục tức chặn nghẹn đến cổ, quát:
-Cha, chả ! Ông bảo ta con heo nhìn trộm hả?
Thổ địa sợ hãi:
-Thiên Bồng nguyên soái bớt giận, đúng là họ nói vậy, chứ tôi không biết tại sao, không xúc phạm gì ông đâu.
Tam Tạng nghe vậy can ngăn:
- Ta biết rồi, Thổ địa cũng có lỗi đấy, đứng trước mặt Bát Giới đồ đệ của ta thay vì ông nói xem phim con heo nên nói là xem phim con lợn nha.
Thổ địa biết lỗi dạ dạ vâng vâng .Tề Thiên nghe vậy hỏi:
- Có cách nào làm cho tụi nó sợ không?
Lão Thổ địa nói " Bẩm có , có , các vị nên đọc hai chữ thần chú như thế này thế này là tụi nó sợ ". Tề thiên nóng nảy quát :
-Thần chú như thế nào ông cứ vòng vo mãi, không bẩm thưa gì ráo trọi, nói mau , hai chữ thần chú ấy là gì?
- Phản động!
Nói vừa dứt , chưa kịp nói lời từ giã thổ địa độn thổ cái phụp , mất tăm, Tề Thiên thất kinh phi thân cái vèo lên cành cây nhìn xuống kêu khẹt khẹt, Bát Giới cắm đầu xuống đất chổng hai mông lên trời rống éc éc, Sa Tăng quị xuống đất giơ hai tay ngước mặt lên trời kêu ột ột , Bạch Mã dậm chân xuống đất hí lên một tiếng, Tam Tạng bình thản chắp hai tay, nhắm mắt miệng lẩm nhẩm đọc kinh:
- Nam mô A di Đà phật.
.......................
Chuyện sẽ còn xảy ra như thế nào mời đọc giả xem tiếp phần sau:GẶP NẠN Ở ĐỘNG BIA ÔM

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

TÌM NGƯỜI THÂN


       Tui công nhận Fay búc hay thiệt, có thằng bạn tưởng đâu nó đã chết tiệt ở xứ khỉ ho cò gáy nào rồi, thế mà chơi FB tình cờ lại gặp nó. Nghe nói có trường hợp hai người ở cùng một khu phố,  có ngày muốn đụng nhau đôi ba lần nhưng chưa bao giờ quen  nói chuyện với nhau , thế mà hẹn hò chát chit búa xua nhau trên mạng mới chết .
     Hay như vậy, nên tui mới viết cái stt này mong tìm lại được người thân cách đây đã lâu lắt, lâu lơ , hy vọng người ấy tình cờ đọc bài này và cái ảnh  avatar của tui bên cạnh mong người ấy sẽ nhận ra.
      Đó là thời kỳ sinh viên, thời ăn cơm có “bánh xe lịch sử “ và chan “nước mắm đại dương”. Sinh viên lúc ấy hầu như ở trong ký túc xá, chuyện yêu đương lúc đó “tình phí” không cao lắm như bây giờ, nhưng tình trạng nấu cơm chung cải thiện bữa ăn thì đã có , lúc ấy chỉ có biết nếm  mặn hay nhạt cho vừa bao tử thôi chứ không  phải như bây giờ.
      Tui con nhà nghèo,tư ti mặc cảm số phận hẩm hiu nên không dám yêu đương, học thì lèn phèn không chăm lắm, nhưng thích đọc sách báo thơ văn, mặc dù tui mang cái mác Sinh viên Toán.
      Tui thường lên thư viện của trường để tìm những quyển sách như “Ruồi Trâu”, “Thép đã tôi rồi thế đấy” …đọc để lên tinh thần chiến đấu chống chọi cái đói , và để đợi tiếng kẻng báo cơm.
     Cứ như vậy, trời xui  đất khiến nhiều hôm ở thư viện tui được  ngồi đối diện với một cô nàng khác khoa . Cô này nổi tiếng đẹp rực rỡ, hút hồn, nhưng lại lém và đanh đá.  Nghe nói có những anh chàng hào hoa phong nhã , đẹp trai  ga lăng hết cỡ mà nàng cũng cho ra rìa . Cù lần, nhát cáy như tui có mà mơ đụng được nàng.
     Nhưng trời ạ, thế mà tui  được  đụng! Trước khi đụng như thế nào, tui xin giải thích cái bàn chúng tôi ngồi như thế nào đã nhé. Thư viện lúc ấy, gọi là thư viện của trường Đại học nhưng nó còn nghèo nàn hơn cái lớp học ngày nay. Để dễ hình dung cái nghèo, bạn trẻ hãy tưởng  tượng lúc ấy  xe đò còn chạy bằng than củi xục xịch , xục xịch khói đen kịt cả bãi xe, đừng hiểu lầm nó rơi vào thế kỷ 18 nhé, mới đây thôi , thời kỳ bao cấp đấy! Mới , nhưng thời gian đó cũng đủ để cho thằng  Nhật, thằng  Hàn làm cái việc mà không Nước nào dám khinh nó. Quay lại chuyện cái bàn, nó rộng hơn  bàn học sinh ngày nay một tí, ngồi đối diện nhau vẫn nghe hơi thở, nghe tim đập .
       Một bữa nọ, dưới gầm bàn  chân  tui vô tình đụng chân của nàng, như luồn điện xẹt qua,  giật mình tui rút chân lại nhanh hơn sao băng xẹt, nhưng môi nàng cười chúm chím. Hơn một phút sau  như trong mơ,  bỗng nhiên chân nàng lại tìm đến chân tui ( chắc bạn không tin?) Tui muốn rút, nhưng chân tui tự nhiên đâm ra lì không chịu nghe , cứ để yên,  và mặt tui như đơ ra đang lên đồng. Hồi lâu nàng cũng tự động rút chân mình  kèm theo nụ cười chum chím làm tui  ngất ngây lên mây như con gà Tây.
    Cứ thế , cứ thế ngày nào tui cũng lên thư viện, ngày nào cũng ngồi vị trí đối diện như vậy chỉ có khác nhau cái bàn.  Hình như chân cũng biết ghiền hơi lạ, nó cứ tự đi tìm chân , ấm ấm mát mát…. À quên ,tui xin tả lại cảnh  chân này tìm chân nọ như thế nào hén .  Ngày ấy hình như tất cả sinh viên đều mang dép Lào, hoặc dép nhựa tái sinh, còn nữ thì luôn mang dép nhựa rồi, vì dép Lào cái đế không cao, ngược lại mấy nàng lại  ưa cao mà lại.  Đơn giản , chân tự rời bỏ dép chúng nó mò mẫm tìm nhau , thế thôi, đừng tò mò tưởng tượng gì nữa thêm cho rách việc.
     Vui nhiều,  nhưng đau  cũng không ít, không biết tại sao cứ mỗi lần ở thư viện nàng thường  chum chím cười,  nhưng khi gặp  ở dãy hành lang lớp học, hay đụng nhau dưới bếp ăn mặt nàng cứ lạnh như tiền như chưa hề có cuộc …đụng nhau .
     Rồi cái chi cũng có hồi kết thúc, một kết thúc buồn da diết khó tả,  Vào một buổi chiều tối thứ 7 hẹn hò , tui thấy nàng đang ôm eo ếch một gã trai , to lớn trên một chiếc xe Hon Đa 67  chạy thả vào mặt tui một chùm khói đen kịt và kèm theo đó là tiếng cười giòn giã  của nàng. Bắt đầu từ ngày ấy tui không lên thư viên nữa , tui đã bừng tỉnh ,  mình chỉ là một con chuột nhắt  gan để nàng vồ vập, đùa cợt trong những lúc no nê.
      Nhưng tui vẫn  dấu cất đôi dép Lào ấy suốt những năm còn lại đến ngày lấy vợ. Ngày lấy vợ là ngày tui lôi nó ra đốt. Đốt nó như tui đã đốt những quyển sách  học làm người, quyển tự điển  học tiếng Anh quí giá trong những ngày mới giải phóng theo tiếng gọi  hừng hực cách mạng . vì trong tuổi thơ và mãi đến bấy giờ tui chưa phân biệt được thế nào là văn hóa phẩm đồi trụy.

PS/ Bài này tui có tag lên tường vài người mà tui hy vọng nơi đó nàng ấy có lẽ sẽ ghé qua, mong các bạn thông cảm. Tui rất biết khi tag lên tường nhà người ta đôi khi xem như dán bậy những câu:  Khoan cắt bê tông, hay rút hầm cầu vào tường nhà ông hàng xóm vậy he he he.
Dấu X đỏ là thằng tuiDấu X đỏ là thằng tui

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

CON HÂM

( Viết về chị nhân ngày  8/3)
       Người ta hay nói sau lưng chị như vậy: Con Hâm. Đó là một người có những câu nói , cử chỉ hay hành động khác nhiều với những người sống chung quanh mình. 
Ảnh minh họaẢnh minh họa Nhưng vóc dáng chị thì không khác gì với mọi người. Trông chị nhỏ nhắn nhưng lanh lẹ, nước da ngâm đen , gương mặt đầy nghị lực với đôi mắt to sắc sảo , tóc lúc nào cũng cắt ngắn ép vào gáy cổ thon dài .Một nét dịu dàng, duyên dáng và phúc hậu của người phụ nữ
      Nghe nói chị mang  danh Con Hâm từ thời kỳ chị là con gái, thời kỳ bao cấp xếp hàng, lúc ấy chị là một cô y tá mới ra trường.
      Một buổi sáng,  chị trực ban để khám bệnh, các bệnh nhân phải xếp hàng để lấy số thứ tự. Nhưng một người đàn ông từ hàng dưới bỗng nhiên lách qua dãy xếp hàng lướt tới hàng đầu  không để ý tới bao nhiêu con mắt nhìn  ngạc nhiên, bức xúc và lẫn ngờ vực. Nghe tiếng ồn ào phản đối, chị nhìn người đàn ông ấy một lúc rồi cũng nhận ra người quen, nhưng chị vẫn nhỏ nhẹ:” Bác xuống phía dưới xếp hàng lấy số thứ tự đi bác!. Có nhiều tiếng hưởng ứng cùng chị, xì xầm, to nhỏ. Không biết nghĩ như thế nào người đàn ông đó im lặng rồi  bỏ đi,  để lại những tiếng thở dài: “ Ông ấy là phó chủ nhiệm đấy!”, “ Phó thì phó cũng phải xếp hang như mọi người chứ!”. 
    Chị vẫn im lặng làm cái phận sự của mình , khoảng chừng 10 phút sau thì ông ta đã đứng sau lưng chị với vị sếp của chị, sếp kéo chị ra, nói nhỏ:” Cháu không biết bác này sao?”“ Chị tự tin nói : "Dạ biết chứ, Bác chủ nhiệm “ Ông sếp nói như chỉ thị: “ Ưu tiên cho bác ấy đi!Cháu lấy số ngay bây giờ cho bác ấy đi!
     Chuyện chỉ có thế,  và những chuyện na ná như vậy  lập đi lập lại đã biến chị  thành CON HÂM  Trong khi ấy mọi người luôn ca ngợi bình phẩm loại người như bác chủ nhiệm kia là ông quan lịch  lãm, không ồn ào ra vẻ quyền hành trước đám đông, họ khen ông ta bao nhiêu họ chê chị bấy nhiêu. Có người còn dè biểu sau lưng chị: Hâm mới dám làm như vậy, bình thường ai làm vậy!”.
      Sau này nhắc đến chuyện ấy, chị buồn buồn nói:” Hiện nay ngành y của chị mang tiếng nhiều tiêu cực, trong ấy cũng có một phần mất công bằng mà ra” Tôi hỏi xoáy chị Ai tạo ra sự mất công bằng vậy chị?”
Chị đáp nhanh,bất ngờ:” Ngày trước đổi mới bao cấp, chỉ có đổi mới về kinh tế, nếu đổi mới luôn cách quan niệm về giá trị của con người thì hay biết chừng nào!”.
            Hôm nay, gần  đến ngày  mùng 8 tháng 3 nhà nhà dùng những mỹ từ tốt đẹp , không ít những lời có  cánh bay bỗng viết những án văn hay,  bài thơ đẹp để ca ngợi những chị em phụ nữ.  Còn tôi,  sống trong xã hội  ngày nay có nhiều cái chụp giựt như chụp giựt trong các lễ hội tết vừa qua, một xã hội đạo đức và giá trị thực của con người có lúc, có nơi như bị đánh tráo mà nói với chị rằng  : Chị hâm thật, cũng giống như cái hâm của tôi ngày hôm nay viết về chị cho ngày 8/3 không giống một ai trong lúc này.


Lưu trữ Bài viết từ https://www.facebook.com/notes/laisac-lvc/

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

ĐỜI TUI SAO CỨ ĐEN THUI?

Chiều nay, có một người bạn gái thuở học trò add bạn, như thói quen trước khi “chấp nhận” mình lướt qua xem thử quen hay lạ. Ô! Tự dưng tim đập thình thịch, thình thịch, mắt cứ nhìn chòng chọc cái ảnh avatar lúc nhỏ của người bạn gái thuở nào mà lâu lắm rồi chưa gặp. Đúng là nàng, cái ảnh này hồi nhỏ đã làm mình hồi hộp, hồi hộp gấp triệu lần như chiều nay. Thế là mình bấm “chấp nhận”, một lời nhắn nhảy phóc vào máy “ Q đây!”… Một buổi chiều đầy sung sướng và hạnh phúc vì được tâm sự với nàng. Thế là những điều chất chứa ấm ức bấy lâu mà nàng đã từ chối tình yêu của thằng tui biến nó thành âm thầm đơn phương từ cái tuổi học trò xa xưa chiều nay có dịp tuôn ra xối xả . Mình cứ nhắc bao nhiêu kỷ niệm, nàng cứ trả lời bấy câu” Lúc ấy Q còn bé “.. Cuối cùng , nàng cho mình số điện thoại rồi nói bye bye để nấu cơm cho chồng ! Từ lúc ấy mình cứ thơ thẩn mãi cho đến lúc vừa rồi, khi bước chân lên cầu thang vẫn cứ nhìn chầm chập vào cái điện thoại có ảnh avatar của nàng… Không biết hồi hộp như thế nào, tim thình thịch ra sao mà bước chân mình bị hụt trên nấc cầu thang, mình té lăn quay, ơn trời những miếng võ học lén ngày xưa nó tự phản xạ nên lết được tới bàn máy này để gõ cốc cốc:: ĐỜI TUI SAO CỨ ĐEN THUI?

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

DẠI KHÔN

 Lúc nãy, dạo trên mạng bắt gặp bài thơ DẠI KHÔN của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm viết vào thế kỷ 16, đọc sao như cụ vừa viết cho hôm nay.
    Lúc nhỏ,  thời  học sinh ,rồi lớn lên  mình đã đọc qua lại nhiều lần mỗi lần có cách hiểu khác nhau, thế mới lạ!
   Bây giờ tuổi cũng lớn, đời có khác. Kẻ hậu sinh này tự nhiên bắt chước nhái theo chữ của cụ họa vài dòng theo cái vần điệu thời a còng, mong cụ đừng hiện về bóp cổ kẻ thất phu.

Ở đời có dại mới nên khôn
Chớ dại ngu si, chớ quá khôn
Khôn được ích mình đừng để dại
Dại thì giữ phận, chớ tranh khôn
Khôn mà hiểm độc là khôn dại
Dại ấy hiền lành, ấy dại khôn
Chớ cậy mình khôn cười kẻ dại
Gặp thời dại cũng hoá nên khôn.
                                                    Nguyễn Bỉnh Khiêm ( thế kỷ 16)


Dại khôn, khôn dại ai dại khôn
Thế sự xoay quần cái dại khôn?
Lèo lách, léo lận  khôn hay dại
Thẳng thắn, thật thà dại có khôn?
Giả câm,  vờ điếc khôn ra dại
Mẹo quỉ, chước ma dại tỏ khôn?
Đời nay, lẫn lộn khôn với dại.
Chừng nào thấy dại để ló khôn?
                                                        Laisac

(Chép lại từ //www.facebook.com/lvc.laisac )

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

LỖI TẠI THẦY?

 ( Chỉ là chém gió mua vui)
    
    Có nhiều lần đang giảng bài,  thấy có em học sinh lúi cúi đang đọc ghi chép cái gì ấy mà không chịu lắng nghe thầy giảng, tui xuống hỏi “ Em đọc cái gì đó?“  Em vội vàng nhét “vật chứng” vào trong hộc bàn rồi trả lời tỉnh veo :” Đâu có đọc gì đâu thầy”. Tui thuyết phục để em lôi “ vật chứng “ ra, hóa ra là quyển sách hay tập vở em  chuẩn bị đối phó cho tiết học sau.
 Có nhiều lần đang giảng bài, bỗng dưng có em  ôm bụng  xin ra về sớm , tui nghĩ em bị đau bụng, nên hỏi trước khi em xin phép “ Em xin về? “. Em nhăn nhó ” Dạ ,em đâu đầu quá!”
    Có lần vào lớp  dạy được 5 phút ,  có em lững thững bước vào lớp, tui hỏi “ Sao em đi trễ?” , em trả lời hơn cả thuộc bài” Xe  đạp em bị xích hư dọc đường, em sửa không được ạ”. Em xuống chỗ ngồi với bàn tay thon thả, sạch bóng!
   Có nhiều lần và rất,  rất nhiều lần trong giờ kiểm tra tui thấy có cô cậu quay qua nhìn bài của bạn, tui nhắc tên , em nói tỉnh veo ” Đâu có thầy”
…. Đó là chuyện thường ngày của các học sinh ngày nay, như BÌNH THƯỜNG với mọi chuyện BÌNH THƯỜNG, DỐI KHÔNG NGƯỢNG .  
    Nếu tui viết tiếp “ -là tui đã  trừng phạt các em ấy đích đáng như thế nào” Có lẽ, sẽ có bạn đọc bảo tui là ông thầy khắt khe và bao che bằng câu Nhứt quỉ nhì ma thứ ba học trò  mà thầy….
……Thực tình,  tui chưa trừng phạt một em nào trong những trường hợp ấy, nhưng tui là một thầy giáo đã , đang và có lẽ sẽ gián tiếp đóng góp cho sự DỐI TRÁ ngày nay. Dối đến nổi trơ trẽn đánh mất tính TỰ TRỌNG của mình. Dối đến nỗi hèn nhát mất đi lòng DŨNG CẢM, không dám chịu nhận lỗi, nhận trách nhiệm mình gây ra. Dối đến nỗi tìm mọi trò để ăn cắp  tiền thuế của dân không biết xấu hổ. Dối đến nổi trở thành hèn hạ, luồn cúi nhưng giỏi hung hăng ăn hiếp kẻ thế cô.
………………………………..
PS: Đừng hiểu lầm thằng tui này nói ám chỉ với một học trò  cụ thể nào của trường tui. Tui không bao giờ cho phép mình nhỏ mọn như vậy he he he he 
(Chép lại từ bên nhà facebook )

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

XUẤT KHẨU CÔ DÂU

     Mỗi lần đọc đâu đó cụm từ “ Xuất khẩu cô dâu”, bản thân tui ,một người đàn ông lớn tuổi cảm thấy như mình bị xúc phạm. Sọt lên gú gồ Bấm vào link thấy báo chí , blog viết cụm từ này khá nhiều., buồn!
   Ảnh minh họaẢnh minh họa  .
    Cũng giống như cụm từ "Xuất khẩu Lao động" thằng tui này tra từ điển để hiểu rõ tữ XUẤT KHẨU là gì? Còn có nghĩa là XUẤT CẢNG, tức là xuất hàng hóa hay dịch vụ trong nước ra nước ngoài. SỨC LAO ĐỘNG của con người có phải hàng hóa không?.  Tui  nghĩ thiển cận xuất khẩu là xuất đi máy móc, linh kiện hay lúa gạo,thực phẩm, gia súc  … . Lẽ nào xuất khẩu lao động như xuất  hàng hóa như trên? ! Tui nghĩ ,  nếu thay cụm từ ấy là “ Đi làm thuê , làm mướn ở nước ngoài” hay “ làm Osin nước ngoài” còn có ..tính con người hơn là Xuất khẩu lao động!. Tại sao không gọi  “ ĐI LAO ĐỘNG NƯỚC NGOÀI”,  sợ trùng hợp với làm việc của các chuyên gia, đi công tác …chăng?
        Ngày nay lại rộ cụm từ “ XUẤT KHẨU CÔ DÂU” , nỗi buồn đau đáu, nhức nhối! . Lẽ nào Cô Dâu thuộc dạng hàng hóa hay dịch vụ trong phạm vi về lý luận thương mại quốc tế??
       Tại sao không gọi là:” ĐI LẤY CHỒNG NƯỚC NGOÀI” … e rằng đụng hàng với các cô, các bà giàu có lấy chồng ngoại quốc chăng, nên có bài thơ, bài hát … Em lấy chồng xa, ru buồn ….
     Những cụm từ XUẤTKHẨU LAO ĐỘNG, XUẤT KHẨU CÔ DÂU  như có sự phân biệt tầng lớp, phân biệt đối xử? và tại sao mình không NHẬP mà chỉ có XUẤT ?